* * *
- Bệnh viện Tam Hoa, trước phòng phẫu thuật -
Bốn người cùng ngồi trước phòng phẫu thuật, đã suốt một đêm nhưng cánh cửa phòng chẳng có động tĩnh nào cả. Đã hơn 12 giờ đêm, Mạnh Cảnh Băng dù sao cũng chỉ là một cô bé, không thể nào chống chọi lại cơn buồn ngủ được, thân hình nhỏ nhắn cuộn tròn lại, gật lên gật xuống trên ghế. Mạnh Cảnh Hoa thấy thế liền ôm lấy cô bé đặt lên đùi mình, điều chỉnh tư thế thoải mái nhất để cho cháu gái bảo bối dựa vào ngực ấm áp của mình có một giấc ngủ thật ngon.
Đúng 3 giờ sáng, ánh đèn đỏ tắt chợt tắt, cánh cửa đóng chặt cả đêm chậm rãi mở ra. Một vị bác sĩ lớn tuổi bước ra khẽ lắc đầu, nói nhẹ:
"Ông ấy cùng lắm chỉ duy trì sự sống được hơn một tháng nữa thôi, sức khỏe đã quá yếu, gia đình xin nén đau thương."
Mạnh Cảnh Nhiên tính tình không tốt, nghe nói thế liền kéo cổ áo bác sĩ lớn giọng mắng:
"Ông là bác sĩ kiểu gì vậy, ba tôi khoẻ mạnh như vậy, ông nói ông ấy chỉ sống được một tháng nữa? Ông rốt cuộc có biết chữa chữa bệnh không? Hả?"
Không khí im lặng nặng nề, một vị y tá sau lưng bất mãn:
"Nếu không phải có chúng tôi cứu chữa ba anh có thể sống được thêm một tháng sao? Không phải chúng tôi không muốn cứu là tại không cứu được làm sao trách chúng tôi được, tất cả các người lúc nào cũng chỉ lo trách mắng bác sĩ, y tá chúng tôi."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-doa-hoa-hong-gai/2574716/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.