* * *
Hôm nay bạn Mạnh Cảnh Băng nghe chú nói sẽ đưa mình đến bệnh viện thăm ông thì vô cùng vui mừng, sau khi tan học còn có ý làm xong bài tập để có thể ở với ông nội lâu hơn một chút.
* * *
Bên ngoài phòng bệnh, người còn chưa tới âm thanh đã truyền vào:
"Ông nội, ông nội."
"Từ từ thôi, đừng vội để té bây giờ."
Bóng dáng nhỏ nhắn vừa chạy vừa non giọng bi bô:
"Ông nội, con học xong phải làm xong bài tập nữa, nên vào thăm ông trễ đấy, ông đừng giận.. a.."
Thân hình nhỏ nhắn té vụt xuống nền đất, đau đến chu môi nhăn mặt, cái giọng ngọt ơi là ngọt nũng nịu:
"Ông nội đau ơi là đau!"
"Đã bảo không được chạy." đang chuẩn bị dạy dỗ thấy cái đầu nhỏ nhắn tủi thân gục xuống liền mềm giọng nói: "Băng Băng lại đây."
Mạnh Cảnh Băng ngoan ngoãn đi đến, nhỏ giọng xin lỗi:
"Ông đừng giận Băng Băng, tại vì Băng Băng nhớ ông quá nên mới chạy thôi, lần sau con sẽ ngoan ngoãn đi mà."
Giọng nói khiến cho lòng người mềm nhũn, còn cái bộ dáng bị bắt nạt khiến người ta không giận được.
Cụ Mạnh thở dài kéo tay cô cháu gái quý giá của mình vỗ về, vừa xoa cái chân bị bầm tím của nàng vừa nói:
"Ông không giận cháu, chỉ muốn tốt cho cháu mà thôi, xem xem bầm tím như thế, đau lòng chết được, có đau không?"
Cô nàng nào còn bộ dáng tủi thân lúc nãy nữa cười tươi như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-doa-hoa-hong-gai/2574713/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.