Ánh đèn vàng ấm áp chiếu lên bàn, Tưởng Bạch Lộ đang sửa lại bài thi của Liễu Phi.
Sai nhiều đến mức vô lý, như mọi người vẫn thường nói, điểm tốt thì như nhau, điểm kém thì bị cười vào mặt.
Liễu Phi sai vô cùng nhiều, Tưởng Bạch Lộ không dám nhìn kĩ.
Giấy ghi chú màu xanh dán đầy trên tờ kiểm tra, tay Tưởng Bạch Lộ run run, nhìn nó không còn giống bài thi nữa rồi.
Cậu thở dài, vô thức vuốt lên cái tên Liễu Phi, nhận ra hành động này hơi có vấn đề, Tưởng Bạch Lộ bỏ tay xuống.
Một lúc sau, Tưởng Bạch Lộ cười khổ, cậu còn nhớ tôi từng là bạn thân nhất của cậu chứ?
Liễu Phi hiện giờ lên lớp nằm ngủ, bỏ tiết tự học, nhưng cậu ta cũng từng có những năm tháng làm học sinh ngoan.
Khoảng thời gian lớp một, lớp hai tiểu học, dù là làm bài tập hoặc luyện chữ hoặc làm bài thi, Liễu Phi luôn vượt qua hơn trăm người.
Một lớp bốn mươi người, chỉ có Tưởng Bạch Lộ với Liễu Phi đạt được thành tích cao như vậy. Khi đó, Liễu Phi hoạt bát hiếu động được mọi người quý mến, nhiều lần bắt được các bạn lớp khác đang đánh nhau, thậm chí Liễu Phi đã từng làm lớp trưởng.
Tưởng Bạch Lộ thường đến văn phòng giáo viên cùng Liễu Phi để nộp bài tập, hai người từ từ thân nhau. Cứ ba năm trường học xếp lại lớp một lần, Liễu Phi với Tưởng Bạch Lộ, một người vào lớp thứ nhất, người kia vào lớp thứ hai. Tuy không thể ngồi cùng một lớp, nghe giảng cùng một bài, nhưng tan học
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-dieu-uoc/211559/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.