Chiến Anh Nguyệt hung hăng nói với Lạc Thanh Du: “Đây là đứa con trai khó khăn lắm mới cướp được khỏi anh tôi, Lạc Thanh Du, chị nhất định không được nói cho anh ấy số nhà đâu!” “Chiến Anh Nguyệt!” Chiến Hàn Quân rít qua kế răng từ trong loa handsfree được giấu đi Chiến Anh Nguyệt sợ xanh mặt ngay lập tức, nhanh chóng bụm lấy miệng, lại liều mạng vung tay chỉ Lạc Thanh Du. Lạc Thanh Du trầm mặc một lúc rồi đọc số nhà: “Số 618” Cô vừa dứt lời thì Chiến Hàn Quân cúp máy. Chiến Anh Nguyệt ngã ngồi xuống ghế sofa, trách Lạc Thanh Du: “Sao chị lại muốn cho anh ấy biết địa chỉ chỗ chị? Cứ thế rồi chị sẽ mất Thanh Tùng đấy?“ Chiến Quốc Việt ngắt một quả chuối nhét vào mồm Chiến Anh Nguyệt, nói giọng đầy ghét bỏ: “Cô nói nhiều thật đấy!” Chiến Anh Nguyệt ngồi dậy mắng thẳng mặt Chiến Quốc Việt: “Cháu đừng có nghĩ là cô không biết, thằng nhóc này đầu óc phức tạp không kém gì bố nó. Cháu đúng là bênh vực cho bố cháu mà” Chiến Quốc Việt giận dữ nói: “Cháu không có.” Chiến Anh Nguyệt cười lạnh: “Ha ha, vẫn còn nói là không được. Cháu có dám nói bố cháu là lão hổ ăn thịt người không?” Chiến Quốc Việt yêu bố, đối diện với những lời khiêu khích vô cớ của cô nhỏ cậu bé bỏ ngoài tai hết thảy. Chiến Anh Nguyệt được đăng chân lại lân đăng đầu: “Chiến Quốc Việt, cháu có lương tâm một chút được không? Đúng là bố nuôi cháu lớn, nhưng cháu chính là do Lạc Thanh Du mang nặng đẻ đau mười tháng sinh ra, cháu có biết phụ nữ mang thai khổ như thế nào không? Họ phải chịu đựng việc cân nặng tăng nhanh, vóc dáng thay đổi, còn mạo hiểm cả tính mạng của mình để sinh con. Bố cháu bây giờ muốn cướp Thanh Tùng đi, cháu cảm thấy bố cháu làm thế là đúng sao?” Chiến Quốc Việt nói: “Bố sẽ không làm thế” Chẳng biết Chiến Hàn Quân đã áp tai vào cửa nghe những lời khích bác muốn chia rẽ hai bố con họ từ khi nào, tức giận đến mức khuôn mặt tái nhợt cả đi. Lạc Thanh Du nhìn Chiến Hàn Quán, ban đầu cô còn sợ anh gây rắc rối cho Anh Nguyệt. Thế nhưng rất nhanh sau đó cô đã phát hiện ánh mắt Chiến Hàn Quân chỉ dừng lại trên người Thanh Tùng. Chiến Hàn Quân muốn gặp được Thanh Tùng sớm nên chạy như điên một mạch lên tầng, trên trán còn rịn một lớp mồ hội, trái tìm mong mỏi gặp con trai đã khiến anh quên hết mệt mỏi Lạc Thanh Du hiếu rất rõ ánh mắt khao khát kia có nghĩa là gì, cô đem Thanh Tùng đến trước mặt Chiến Hàn Quân giới thiệu: “Đây chính là Thanh Tùng” Chiến Hàn Quân thấy cậu nhóc giống Chiến Quốc Việt y như đúc thì không khỏi giật mình. Vừa nãy Chiến Anh Nguyệt nói với anh Thanh Tùng và Chiến Quốc Việt đều sinh giờ Tí, phút đó anh không nghĩ rằng hai đứa là song sinh cùng trứng. Nhìn phiên bản thu nhỏ này của mình, anh hoàn toàn không cần kiểm tra cũng biết đây chính là giọt máu nhà họ Chiến, trong lòng anh vô cùng kích động. Hơn nữa nghĩ đến thái độ cao cao tại thượng của mình lúc Thanh Tùng bị bắt cóc anh lại thấy sợ, chỉ muốn cho mình mấy phát tát. May mắn thay Thanh Tùng vẫn bình yên vô sự, nếu không anh sợ rằng cả đời này anh cũng không tha thứ cho bản thân mất. Còn Thanh Tùng tuy đã gặp bố, ở chung mấy ngày nhưng khi đó cậu nhóc chỉ là đi theo Chiến Quốc vẫn luôn có cảm giác trộm về một chút tình thương của bố không chân thật chút nào. Bây giờ bố đứng trước mặt cậu nhóc, có vui vẻ chấp nhận cậu hay không vẫn còn là một ấn số. Giây phút đó trong lòng Thanh Tùng vấn có chút yếu đuối. Bố thương Chiến Quốc Việt như thế, liệu bố có thương cậu bé như thương Chiến Quốc Việt không? Thanh Tùng không biết chắc được, trên khuôn mặt đẹp trai vô cùng hiện nét buồn bã.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]