"Tuyệt lắm em yêu! Em thật tuyệt vời!" anh nói, cúi xuống ngang tầm cô. Anh đưa tay xuống giữa háng cô kiểm tra, đúng là em bé đã lộ ra phần lớn đầu. Anh kinh ngạc vuốt ve bàn tay vợ, còn cô thì nhẹ nhàng nâng niu mái tóc ướt nhẹp non mềm của con họ. Cô ngạc nhiên rằng mình có thể rặn nó ra nhanh đến vậy, hẳn một phần cũng là do cô đã lên đỉnh quá mạnh tới nỗi phần đầu em bé đã bị buộc phải chui ra khỏi người cô. Anh đỡ cô dựa lưng vào phần dưới của ghế, dang rộng hai chân cô ra hai bên. Một luồng nhiệt hư hỏng lại bùng lên khắp dương vật anh, mặc dù thực tế là nó lại bắt đầu mềm ra một lần nữa lúc mà anh nhận ra rằng cô vẫn đang đi đôi giày cao gót gợi cảm đó. Anh siết chặt và xoa nhẹ vào đùi trong của cô, đẩy hai chân cô ra xa hơn một chút, kinh ngạc thấy rằng đứa bé đã quay trở lại bên trong âm đạo của cô.
"Ooooooohhh... ooohhhh! Tuyệt vời!" cô rên rỉ, lưng cô ưỡn lên, ép cái bụng giờ đã nhỏ hơn một chút của mình về phía anh, khi chuyển động của đứa bé kích hoạt một làn sóng cực khoái lẻ tẻ khác, để rồi rất nhanh sau đó một đợt dâng trào khác lại bùng lên.
"Được rồi em yêu, ổn thôi... em làm tốt lắm! Sẽ không lâu nữa đâu!" Anh nói, nhẹ nhàng đỡ lấy đầu con khi cô cuộn lấy bụng, nắm hai đùi kéo rộng ra hết sức để em bé có nhiều không gian, khi một cơn co thắt mạnh mẽ khác buộc cô phải rặn thật mạnh lần nữa. "Nó đang di chuyển... sắp được rồi... Anh có thể thấy phần cổ trượt ra ngoài một chút rồi," anh nói, hướng dẫn cô.
Cô dừng lại một giây để lấy hơi, còn anh nhẹ nhàng luồn dây rốn của đứa bé ra khỏi cổ nó, khiến cô khẽ kêu lên một tiếng, trước khi hếch cằm và cúi xuống lần nữa. "Một lần nữa, em yêu, tốt lắm! Rặn mạnh xuống nào! Rặn-nnnnnn!!! RẶN RẶN RẶN RẶN!!!!" Cô làm theo, dùng hết sức rặn, và thở hổn hển khi cảm thấy một bên vai đã bung ra.
"Tốt, em yêu, một lần nữa nhé! Lại RẶN-NNNN!!!! Đúng rồi, em yêu! Tốt lắm!" Patrick cổ vũ, một nụ cười sảng khoái nở trên khuôn mặt khi anh nhìn người vợ gợi cảm của mình đang bình tĩnh sinh đứa con đầu lòng của họ ra khỏi âm hộ, như thể không hề có gì bất thường trong hoàn cảnh này.
Fiona hít một hơi thật sâu và ngả đầu ra sau, nhăn mặt khi cô cố rặn ra sức lực để vượt qua tiếp phần vai. Dù đã cố hết sức có thể, vậy mà ngay cả khi có sự trợ giúp của một cơn co thắt mạnh, cô cũng chẳng thể khiến đứa con to lớn của mình nhúc nhích. Cô vật lộn thêm một lúc nữa, đung đưa hông từ bên này sang bên kia, hy vọng có thể đưa vai qua khỏi đường cong của xương chậu, nhưng căn cứ vào cơn đau dữ dội hơn mà cô cảm thấy ở xương cụt và đáy chậu mình, thì em bé có vẻ rất mũm mĩm.
"Em không thể đâu! Nó to quá anh à!" cô rên lên đầy tuyệt vọng. "Cứ kéo nó ra đi! Làm ơn kéo nó ra khỏi người em đi!" Cô di chuyển hai tay để nắm lấy phần trên của bụng và dùng hết sức ấn xuống khi cơn co thắt giảm dần, nhưng vì sai góc để nên điều đó chỉ càng làm gia tăng áp lực và khiến phần lưng dưới của cô khó chịu hơn.
Patrick cố gắng không để lộ vẻ lo lắng trong ngữ điệu của mình khi nói, "Chúng ta chỉ cần đổi tư thế của em lần nữa thôi, em yêu. Sẽ ổn thôi mà. Anh không thể kéo bé con ra được, nhưng anh hứa nó sẽ được sinh ra ngay trong cơn co thắt tiếp theo thôi!" Anh đỡ lấy đầu và phần vai đã lộ ra ngoài của đứa bé, kinh ngạc khi phát hiện thấy đôi mắt con đã bắt đầu mở ra khi anh giúp vợ chuyển từ tư thế ngồi dựa vào chân ghế sang tựa vào ghế trong khi cô đang dang rộng đầu gối trên sàn, banh rộng hết mức âm hộ về phía anh.
Có vẻ như thứ gì đó đã xảy ra cùng một lúc tiếp theo đó. Một cơn co thắt khác xoắn lấy bụng Fiona, chính cô cũng cảm thấy kinh ngạc, cô nhìn chồng và nắm chặt lấy thành ghế, cảm thấy mọi thứ đang dịch chuyển bên trong mình, dường như đầu vai bên kia đã bắt đầu ló ra. Patrick đỡ đứa bé thật chắc chắn, nhưng đầy nhẹ nhàng, sợ rằng anh có thể sẽ làm rơi đứa bé con không-hề-nhỏ-nhắn ướt nhẹp, người vẫn còn nhớp nháp chất dịch sinh nở, cùng với đó là một đống hỗn độn, thỉnh thoảng anh cũng vuốt ve cặp mông đùi nảy nở của vợ khi chúng run lên vì căng thẳng. Anh ngạc nhiên không thôi về mức độ mà đứa bé có thể kéo căng cô, cũng như mức độ giãn của vách thịt có thể rộng tới mức nào mà có thể khiến hậu môn của cô không thể nhìn thấy gì ngoài một lỗ nhỏ hẹp kéo dài dọc theo đáy chậu, tất cả đều có màu đỏ tươi vì áp lực dồn xuống.
Cùng lúc đó, những nốt nhạc của bài hát cuối cùng của buổi biểu diễn vang lên từ sân khấu, làm rung chuyển không khí xung quanh họ nhờ sức mạnh giọng hát của ca sĩ. Đến thời điểm này, Patrick và Fiona hầu như không nhận thức được những gì đang diễn ra xung quanh họ, không cần lo lắng về việc cô hét to tới mức nào, hay ai khác có thể nghe thấy mỗi lần cô gào lớn sau mỗi lần rặn mạnh.
Khi âm nhạc nổi lên ở phần cuối của bài hát cuối cùng, Fiona gầm lên với những cú rặn mãnh liệt, nghẹn ngào, cảm thấy đứa bé cuối cùng cũng di chuyển trong cô, một tia khoái cảm mãnh liệt ngắn ngủi khác khi bờ vai thứ hai chạm vào lối đi nhạy cảm của cô. Ngay khi đám đông bên dưới nổ ra những tràng pháo tay đinh tai nhức óc và rèm cửa hạ xuống, phần vai bị kẹt lại đã trôi tuột qua, đứa bé trượt ra với một cơn rặn cuối cùng để nhào vào vòng tay đang đợi sẵn của Patrick. Fiona hét lên vì sự giải thoát đột ngột, cô trào nước mắt trong sung sướng.
Một tiếng khóc oe oe mạnh mẽ vang vọng khắp phòng hòa nhạc, ngay cả dàn diễn viên cũng nhìn về khu vực chỗ ngồi riêng tư của cặp cha mẹ, họ mỉm cười cúi đầu chào trước khi trở lại sân khấu. Bây giờ phần lớn mọi người trong số họ đều đã đoán ra tại sao lại có nhiều tiếng động lạ như vậy trong suốt buổi biểu diễn.
Fiona nhấc chân lên và lúng túng xoay người lại, đối mặt với Patrick và ngồi dựa lưng vào ghế, để anh có thể kéo chiếc váy của cô lên cao hơn bụng, rồi đặt đứa con gái sơ sinh khỏe mạnh của họ vào tay cô để bế. Fiona rút một bên ngực nặng trĩu ra khỏi chiếc váy của mình và đưa về phía cô con gái nhỏ của họ, đứa bé đang ngọ nguậy tay chân và sau một vài lần cố gắng bất thành, đứa bé cuối cùng cũng có thể ngậm được đầu ti và bắt đầu bú ngấu nghiến, khiến mẹ con bé phải thút thít trong sự ngạc nhiên.
Patrick bò lồm cồm ngồi lên cạnh bên cô, người anh là một mớ hỗn độn của máu, dịch sinh sản và tinh dịch, anh không thể diễn tả niềm vui của mình bằng lời, chỉ có thể khóc nức nở với vợ, kinh ngạc trước đứa con mới sinh của họ. Những người khách bước ra ngoài dừng lại khi họ đi về phía cầu thang để về nhà, lén nhìn vào và tự hỏi cặp đôi đã làm gì mà lại tạo ra những âm thanh kỳ lạ như vậy. Khuôn mặt họ dịu lại, mỉm cười khi họ đi ngang qua, thậm chí một người còn mạnh dạn cầm ly sâm panh vẫn còn đầy phân nửa và chúc mừng họ với một mẩu bánh mì nướng.
Chẳng bao lâu sau, Patrick đã cố gắng giúp Fiona trở nên tươm tất gọn gàng nhất có thể, sau khi kiểm tra hết mọi thứ. Hầu hết máu và phân trên người họ, cũng như đứa bé đã được gột sạch. Anh nhẹ nhàng giúp Fiona đứng dậy, đứa bé lúc này đã được quấn trong chiếc khăn choàng lộng lẫy của cô. Họ rón rén bước xuống cầu thang, bụng của Fiona thỉnh thoảng vẫn thắt lại với những cơn co dư chấn. Họ biết rằng cô cần phải đẩy nhau thai ra trước khi quá muộn, và họ cũng muốn có thể được trở lại căn nhà ấm áp và thoải của chính mình khi thời điểm đó đến.
Lúc gần đi tới sảnh lớn thì họ nghe thấy tiếng vỗ tay gần đó. Quay đầu lại, cặp tân phụ huynh kinh ngạc khi thấy cặp đôi tao nhã nọ, cả hai đều đang vỗ tay và tươi cười rạng rỡ với họ.
"Brava!" người phụ nữ gọi với một chất giọng trầm ấm, nặng và dày, "Bellissima*!"
[*Tiếng Ý. "Brava" là "Hoan hô", từ dùng để bày tỏ sự tán thán trước một buổi trình diễn hay. "Bellissima" là "Tuyệt mỹ", dùng để khen thứ gì đó đẹp đẽ, tuyệt vời. Mấy từ này tiếng Ý nhưng người nói tiếng Anh thích chêm vào câu cho nó sang miệng. -Raph-]
"Quả là một buổi trình diễn hiếm có!" người đàn ông nói, giọng của anh ta pha một chút giọng châu Âu, mặc dù cả Patrick và Fiona đều không thể nhận ra điều đó. Patrick nghĩ đó là giọng Ý, nhưng vợ anh nghĩ đó có thể là giọng Scandinavia hoặc Đức. Dù thế nào thì, cặp vợ chồng trẻ sau đó nhận ra một sự thật gây sốc là những người giàu có xem opera sẽ bị cảnh sinh nở của Fiona làm cho kích thích và cuộc làm tình của cặp đôi chỉ là gia vị làm tăng thêm niềm vui thú cũng như gia tăng trải nghiệm cho họ, thay vì cảm thấy rùng rợn hay bị xâm phạm.
Khung cảnh khác thường đã khiến cả đêm trở nên huyền diệu, khiến trải nghiệm sinh con gái của họ có cảm giác như ở một thế giới khác.
Dù bằng cách nào đi nữa, cả hai đều đồng ý rằng đó thực sự là sự kiện chỉ có một lần trong đời, hoặc đó là những gì họ sẽ nói mỗi khi kể lại câu chuyện chào đời của con gái mình cho bạn bè và gia đình nghe, bỏ qua sự tham gia bất đắc dĩ nhưng kỳ quặc của cặp đôi nọ.
Vậy mà, khi họ phát hiện ra mình có thai lần nữa, chỉ 11 tháng sau, họ đã bắt đầu lên kế hoạch cho những hoạt động thú vị mà mình có thể làm để chào mừng, và kích thích cho sự ra đời của đứa con thứ hai, tự hỏi liệu họ có thể gặp lại cặp đôi quyến rũ kia lần nữa hay không.
.
.
.
Kết thúc.