Trở lại chỗ của Vân Dực và Lâm Uyển Bạch. Sau mấy ngày đi xe, cuối cùng họ cũng đến được thôn Đông Linh - một vùng quê hẻo lánh cách thị trấn hơn ba mươi phút đi xe máy. Nơi đây dù đã được dẫn điện sinh hoạt đến các hộ dân thưa thớt, song Internet vẫn là một vấn đề nan giải. Tuy nhiên cũng nhờ có hạn chế này mà Lâm Uyển Bạch sẽ không cần phải lo là cô bị bất cứ thiết bị theo dõi nào phát hiện ra.
Vừa đến nơi, Lâm Uyển Bạch đã theo Vân Dực xuống xe rồi cùng nhau đi bộ qua con đường mòn nhỏ dẫn vào trong. Nơi này thật sự rất hẻo lánh, xung quanh có cây cối tạo độ che phủ, từ bên ngoài muốn nhìn vào trong xem có nhà hay không cũng là chuyện bất khả thi. Cũng vì hoang sơ nhưng vậy nên đường mòn chỉ có thể dành cho người đi bộ hoặc xe đạp, đến cả xe máy chạy trong này cũng gặp khó khăn chứ đừng nói chi là ô tô.
Vân Dực men theo lối mòn đưa Lâm Uyển Bạch đến một ngôi nhà gỗ nhỏ nhìn vô cùng giản dị và mộc mạc, có mái hiên thấp thấp che mát một khoảng sân, dưới mái hiên còn có chỗ để ngồi uống trà, tiện ngắm luôn vườn hoa hướng dương đang đua nhau nở rộ. Lâm Uyển Bạch vừa thấy đã mỉm cười, trong nụ cười đó không chỉ là sự thỏa mãn, mà còn có cả sự tiếc nuối. Những thứ đang hiện hữu trước mắt cô không phải là ước mơ viển vông từ nhiều năm trước đó ư? Đúng rồi, cô đã từng mơ mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-dem-nong-nhiet-mot-doi-dam-say/1734214/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.