Hoắc Trường Uyên hết thở dài rồi lại bực tức, một cái quơ tay đã đủ làm mọi thứ trên bàn đổ vụn, tiếng thủy tinh va chạm với mặt sàn tạo nên những âm thanh thật chói tai. Hắn đứng dậy, lấy chìa khóa xe chuẩn bị đi đâu đó thì bầu trời đột nhiên xuất hiện rất nhiều mây đen, mang theo sấm chớp đùng đùng. Chẳng mấy chốc, một cơn mưa xối xả đã trút xuống thành phố. Đây là mưa đầu mùa, mang theo những tàn dư từ mùa trước, theo kinh nghiệm dân gian thường rất "độc", nếu dính phải nước mưa quá lâu nhất định sẽ bị cảm. Không chỉ vậy, mây mưa đột nhiên khi không kéo đến thế này cũng chẳng phải điều lành gì.
Tuy nhiên Hoắc Trường Uyên lúc này không còn tâm trí quan tâm đến những chuyện dư thừa đó, trong mắt hắn bây giờ có lẽ cần một không gian khác căn nhà nhìn đâu cũng là hình bóng Lâm Uyển Bạch, cộng với thức uống nặng cồn để làm dịu đi tâm trạng. Hắn nhìn màn mưa, cười khẩy mình đi ô tô thì ướt thế nào được? Rồi cứ vậy lái xe băng băng ra khỏi dinh thự với tốc độ rất cao.
Chiếc xe của Hoắc Trường Uyên đang chạy rất nhanh trên đường thì đèn giao thông nhảy sang tín hiệu màu đỏ khiến nó phải thắng lại rất gấp, tạo một tiếng ma sát lớn trên đường. Hoắc Trường Uyên mệt mỏi đấm một cái không quá mạnh lên cửa kính xe, thầm trách bản thân đã quá mất bình tĩnh rồi. Dừng đèn đỏ cạnh xe hắn là một chiếc ô tô đỏ, dù mưa có lớn thế nào cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-dem-nong-nhiet-mot-doi-dam-say/1734210/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.