Lâm Dao Dao đổ cả mồ hôi hột: "Ông Nhạc, ông nói vậy là sao? Ở thành phố này ông uy quyền như vậy sao lại bị người ta đánh giành "hàng" chứ? Là ai, ai dám làm như vậy với ông?"
"Hừ, đừng nói với tôi là cô không biết hàng cô mang đến là phụ nữ của Hoắc Trường Uyên đấy nhé?"
Nghe đến đây, Lâm Dao Dao mặt xanh như tàu lá chuối. Chết rồi, lão già này bị xử cho nhừ tử, vậy chắc chắn Hoắc Trường Uyên cũng đã điều tra được chủ mưu của việc này là mẹ con ả rồi, vậy...
Thấy Lâm Dao Dao im lặng không nói gì, Lão Nhạc đi vào trọng tâm vấn đề: "Được rồi, không cần nhiều lời nữa. Hôm nay tôi gọi đến là để hủy giao kèo giữa hai bên chúng ta, đương nhiên tôi sẽ đòi lại tiền đặt cọc. Số tài khoản đã có, nội trong ngày hôm nay hai mẹ con cô liệu hồn mà chuyển tiền cọc lại cho tôi, nếu không để lão gia gia búng tay một cái thì cái nóc nhà họ Lâm sẽ bay mất đấy!". Nói xong, đối phương không thèm kiên nể mà cúp máy cái rụp.
Lâm Dao Dao tức giận quăng điện thoại xuống sàn, màn hình vì va đập mà nứt làm đôi. Ả còn xưa thỏa cơn điên, tay quơ hết những vật dụng trên bàn xuống đất, đến bình hoa thủy tinh cũng vỡ tan tành.
"Lâm Uyển Bạch! Tại sao mày sống ác với tao quá vậy?!"
"Lâm Uyển Bạch! Mày đã cướp Hoắc Trường Uyên rồi mà đến một món tiền hời của tao cũng không yên với mày ư?"
"Tao phải sống sao mới vừa lòng mày?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-dem-nong-nhiet-mot-doi-dam-say/1734208/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.