Sáng hôm sau, một bưu kiện sang trọng được gửi đến nhà họ Lâm, mẹ con Lâm Dao Dao còn chưa kịp mở ra xem cho khỏi tò mò thì Lâm Dũng Nghị đã giành về phần mình, quyết không cho ai động vào.
Lý Huệ thấy vậy liền chau mày: "Ông à, ông mua kim cương hay ma túy mà lại giữ kĩ như vậy chứ? Tôi và Dao Dao có phải người lạ đâu."
"Đúng đó ba à! Cho con xem với!"
Lâm Dũng Nghị thao tác tay một cách nhanh gọn nhưng không kém phần cẩn thận, chẳng mấy chốc đã mở được gói bưu kiện không sứt mẻ miếng nào. Đến lúc này ông ta mới thở phào nhẹ nhõm, quay sang nói với hay mẹ con Lâm Dao Dao:
"Ma túy gì chứ? Hai người có biết đây là gì không?" - Vừa nói, ông ta vừa cầm chiếc hộp đã mở nắp đưa cho hai người trước mặt xem, vừa nhìn thấy thứ lạ mắt này cả hai đã há hốc cả mồm.
"Ba à, thứ này là gì vậy? Củ nghệ ư? Sao lại to như vậy?"
Lý Huệ khẽ tay Lâm Dao Dao: "Cái gì mà nghệ chứ? Là nhân sâm đó, lại có hình dáng và màu sắc hài hòa như thế này, nhất định là không rẻ đâu."
Lâm Dũng Nghị cẩn thận mang cả bao tay cao su vào rồi mới dám cầm củ nhân sâm lên: "Bà nói đúng rồi đấy, đây là nhân sâm một trăm tuổi, không phải chỉ có tiền là có được đâu. Tôi đã tốn một khoản lớn, cộng thêm những mối quan hệ ở Sing từ mấy mươi năm trước mới đấu giá thắng thứ này."
Lý Huệ và Lâm Dao Dao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-dem-nong-nhiet-mot-doi-dam-say/1734205/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.