Nghe Lâm Uyển Bạch hỏi như vậy, Hoắc Trường Uyên bất giác chau mày, chợt nghĩ lại lời hắn đã nói với cô. Cho cô một danh phận, đó không phải là điều cô ghét nhất ư? Cô hoàn toàn không có tình cảm với hắn, nếu cho cô một danh phận thì khác gì rành buộc cô cả đời?
Thì ra là vậy, hắn vừa suy nghĩ vừa gật gật. Là cô sợ hắn sẽ thật sự sẽ cho cô một danh phận, mãi mãi nhốt cô vào một cái lồng mà mình không muốn nên chưa gì đã hỏi về chuyện này. Hắn tự cười mình, đúng là đã quá hấp tấp rồi, phải chấn chỉnh lại thôi, nếu không không ai đảm bảo cô sẽ lại làm chuyện hồ đồ gì để có thể thoát khỏi hắn.
"Em không cần phải quá lo lắng, lúc đó là vì quá vui mừng nên tôi mới buộc miệng nói đùa thôi. Giữa em và tôi vẫn chỉ là mối quan hệ trên hợp đồng, đợi đến khi tôi thấy chán rồi liền kết thúc hợp đồng và để em tự do rời đi."
Lâm Uyển Bạch không tin chính miệng Hoắc Trường Uyên lại nói ra những lời như vậy sau bao ngày tháng chung sống, môi hơi run run hỏi lại: "Anh...đang nói thật?"
Hoắc Trường Uyên nhìn cô, lại dõng dạc khẳng định: "Hoàn toàn là thật. Nhưng không phải đó là điều em muốn ư? Sao lại tỏ ra thế này?"
Lâm Uyển Bạch cười khổ. Lần này là cô nghe đúng rồi, hắn thật sự chỉ là tiện miệng nói chơi chứ làm gì có ý định cho cô một danh phận thật chứ? Cô nén nước mắt vào trong, nở một nụ cười thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-dem-nong-nhiet-mot-doi-dam-say/1734203/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.