Trở lại biệt thự của Hoắc Trường Uyên, sau khi hai mẹ con Hoa Nhã Tịnh lôi nhau về, Lâm Uyển Bạch chỉ thở dài một cái rồi tiếp tục cắm mặt xuống ăn, không đoái ngoài tới người bên cạnh đang nhìn mình một cách khó hiểu. Cô không nhớ, hắn cũng không nhớ đã bao lâu rồi cả hai không nói chuyện lại với nhau, chỉ biết rằng ở chung dưới một mái nhà, ăn cũng ăn chung, gặp mặt còn nhiều hơn người nhà vậy mà không nói được một câu thì thật là khó chịu.
Chính Lâm Uyển Bạch cũng không hiểu vì sao mình lại yếu đuối đến như vậy, chỉ vì nghĩ đối phương còn giận mình mà không dám nói chuyện. Từ khi nào mà cô từ một người quật cường không sợ trời không sợ đất lại mềm nhũng như cục bột thế này? Càng ngày cô càng thấy tính cách mình thay đổi rất nhiều so với trước đây, có thể là do thời gian, do điều kiện sống mới, hay cũng có thể là do một người.
Ăn xong rồi, Lâm Uyển Bạch mới ngóc đầu lên nhìn Hoắc Trường Uyên. Chén thức ăn của hắn cũng không thay đổi gì nhiều, hình như lại bỏ ăn rồi. Dù cô không nói chuyện với hắn vẫn đếm được hắn đã bỏ hết bao nhiêu bữa, nếu đã bỏ bữa như vậy lại còn ngồi đây cùng cô mỗi ngày làm gì? Lâm Uyển Bạch nhìn trực diện Hoắc Trường Uyên, cũng muốn trách móc, cũng muốn hỏi, nhưng không thể nói thành lời. Tra tấn người khác thì có rất nhiều cách, nhưng tra tấn bằng chính sức khỏe của mình thế này có phải quá trẻ con rồi không?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-dem-nong-nhiet-mot-doi-dam-say/1734199/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.