Trở lại biệt thự của Hoắc Trường Uyên, sau khi hai mẹ con Hoa Nhã Tịnh lôi nhau về, Lâm Uyển Bạch chỉ thở dài một cái rồi tiếp tục cắm mặt xuống ăn, không đoái ngoài tới người bên cạnh đang nhìn mình một cách khó hiểu. Cô không nhớ, hắn cũng không nhớ đã bao lâu rồi cả hai không nói chuyện lại với nhau, chỉ biết rằng ở chung dưới một mái nhà, ăn cũng ăn chung, gặp mặt còn nhiều hơn người nhà vậy mà không nói được một câu thì thật là khó chịu. Chính Lâm Uyển Bạch cũng không hiểu vì sao mình lại yếu đuối đến như vậy, chỉ vì nghĩ đối phương còn giận mình mà không dám nói chuyện. Từ khi nào mà cô từ một người quật cường không sợ trời không sợ đất lại mềm nhũng như cục bột thế này? Càng ngày cô càng thấy tính cách mình thay đổi rất nhiều so với trước đây, có thể là do thời gian, do điều kiện sống mới, hay cũng có thể là do một người. Ăn xong rồi, Lâm Uyển Bạch mới ngóc đầu lên nhìn Hoắc Trường Uyên. Chén thức ăn của hắn cũng không thay đổi gì nhiều, hình như lại bỏ ăn rồi. Dù cô không nói chuyện với hắn vẫn đếm được hắn đã bỏ hết bao nhiêu bữa, nếu đã bỏ bữa như vậy lại còn ngồi đây cùng cô mỗi ngày làm gì? Lâm Uyển Bạch nhìn trực diện Hoắc Trường Uyên, cũng muốn trách móc, cũng muốn hỏi, nhưng không thể nói thành lời. Tra tấn người khác thì có rất nhiều cách, nhưng tra tấn bằng chính sức khỏe của mình thế này có phải quá trẻ con rồi không? Lâm Uyển Bạch rũ rượi quay lưng đi lên phòng, bỏ lại một mình Hoắc Trường Uyên trong căn phòng ăn rộng lớn đầy ấp thức ăn nhưng lạo thiếu vắng niềm vui, nụ cười. Cô mệt mỏi lê từng bước dài trên cầu thang, vừa đi vừa nghĩ đến những chuyện không vui trong suốt thời gian qua, rồi nhất thời theo thói quen mà dừng lại ở trước cửa phòng Hoắc Trường Uyên. Cô chau mày lắc lắc đầu, tự trách bản thân đã quá lú lẫn rồi. Từ ngày hôm đó đến nay, cô và hắn không chỉ không nói chuyện mà cũng không còn ngủ chung nữa, vậy nên Lâm Uyển Bạch đành đi ngược xuống một tầng lầu, mở cửa căn phòng dành cho khách mà cô đã nghỉ ngơi mấy hôm nay và lăn ngay lên giường đánh một giấc. Tuy nhiên, giấc ngủ còn chưa kịp sâu, Lâm Uyển Bạch đã tỉnh giấc bởi cảm thấy có điều gì bất thường: Hoắc Trường Uyên ở đâu lù lù xuất hiện trên giường, không chỉ vậy còn ôm chặt eo và vùi đầu vào sau gáy cô như chưa có chuyện gì xảy ra. "Anh làm gì vậy? Mau buông tôi ra!" - Lâm Uyển Bạch vừa quát lớn vừa vùng vẫy nhưng không những không thoát được khỏi Hoắc Trường Uyên, lại còn khiến hắn cười mãn nguyện: "Cuối cùng em cũng chịu nói chuyện với tôi rồi ư?" Nghe hắn hỏi, Lâm Uyển Bạch đột nhiên im bặt. Cô không biết nói gì, cũng không hiểu rõ suy nghĩ trong đầu mình hiện tại là gì. Thì ra giọng hắn bình thường nghe phát chán, lâu quá không nghe thì lại thấy ấm áp vô cùng, cũng không lạnh lùng như lúc trước. Là hắn đã thay đổi, hay do bản thân cô đã tự tưởng tượng ra? Thấy cô im lặng, Hoắc Trường Uyên lại nhắm hờ mắt, cà mũi vào tóc cô, rồi lần dần hôn lên trán một cái: "Không được nói chuyện với em mỗi ngày tôi thật sự cảm thấy rất khó chịu. Giận tôi cũng được, ghét tôi cũng được, miễn là đừng lạnh nhạt với tôi." "Anh..." "Buồn ngủ quá, ngủ thôi." - Lâm Uyển Bạch định nói điều gì nhưng lại bị Hoắc Trường Uyên chen ngang. Vừa dứt câu, hắn liền nhắm mắt thiếp đi trong bộ dạng vô cùng thoải mái, tay vẫn còn ôm lấy eo cô. Lâm Uyển Bạch vẫn còn nghe dư âm của câu nói ban nãy, bất giác đỏ mặt. Hoắc Trường Uyên vốn lạnh ngắt như tảng băng, nói năng cục súc, nay lại có thể mở miệng ra nói những lời tình cảm như vậy ư? Không phải là...không phải là hắn có tình cảm với cô rồi chứ? Không! Lâm Uyển Bạch lắc đầu lia lịa. Trên đời này làm gì có chuyện người vừa có tiền vừa có quyền, thêm cái đẹp trai phong độ như hắn lại đi thích một kẻ nghèo nàn như cô chứ? Vốn dĩ chỉ cần hắn mở miệng một cái, xung quanh sẽ có vô số cô gái sẵn sàng cung phụng, muốn chân dài có chân dài, muốn hoa hậu có hoa hậu, thậm chí là thiên kim tiểu thư danh gia vọng tộc muốn thì cũng có thôi. Vậy cô là gì chứ? Cô chỉ là một món đồ chơi mà nhất thời hắn đang hứng thú, sau này nếu không thích nữa có thể tùy tiện bỏ đi. Đến lúc đó hắn thỏa sức tìm niềm vui mới, còn cô ôm mối tình đơn phương không lối thoát à? Không được, cô không thể để bản thân sa vào vũng lầy này được. Sáng hôm sau, mặt trời đã gần lên đến đỉnh đầu, Lâm Uyển Bạch mới tỉnh giấc. Bình thường cô không bê bối như vậy, có lẽ vì hôm qua đã suy nghĩ quá nhiều nên mới thành ra thế này. Lâm Uyển Bạch ngồi dậy, dụi dụi mắt, phát hiện người đêm qua còn nằm cạnh mình giờ lại biến đi đâu mất rồi. "Cốc cốc" - Tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên. Lâm Uyển Bạch đã quá quen với chuyện này, tiện miệng nói vọng ra: "Vào đi!" Được lệnh của cô, hai cô hầu gái mở cửa bước vào, còn mang theo mấy bộ quần áo thoạt nhìn có vẻ rất năng động. "Cô Lâm, cậu chủ dặn chúng tôi giúp cô chuẩn bị quần áo để cùng cậu ấy ra ngoài." Lâm Uyển Bạch tròn mắt: "Ra ngoài? Đi đâu? Đến công ty của anh ta à?" Một trong hai hầu gái mỉm cười: "Không đâu ạ. Hôm nay là chủ nhật, có lẽ cậu ấy muốn đưa cô đi đâu đó dạo chơi. Các cặp tình nhân thường hay như vậy mà." Lâm Uyển Bạch nghe đến hai chữ tình nhân, hai má liền đỏ lên như quả mọng, liền đánh trống lảng: "Thôi được rồi, mau giúp tôi chuẩn bị, nếu không tên đó sẽ bào sợi tôi vì trễ giờ mất!" Hai hầu gái nhìn nhau cười, sau đó liền nhanh chóng bắt tay vào việc. Không chỉ giúp Lâm Uyển Bạch chọn quần áo mà về trang điểm lẫn làm tóc đều là do hai bọn họ đảm nhiệm, tay nghề họ không cao như thợ chuyên nghiệp, nhưng cũng không phải hạng nghiệp dư, vẫn thừa sức làm tôn lên nét đẹp sẵn có của Lâm Uyển Bạch theo một cách tự nhiên nhất. Chỉ mất khoảng gần một tiếng, Lâm Uyển Bạch đã được chuẩn bị tươm tất và nhanh chóng xuống đại sảnh gặp tên "ma vương" kia. Cô thầm nghĩ đã trễ như vậy rồi, nhất định hắn sẽ vặt lông rồi trụng nước sôi cô mất! Ngược lại hoàn toàn với suy nghĩ của Lâm Uyển Bạch, chỉ mới vừa thấy bóng dáng cô từ xa, Hoắc Trường Uyên đã không ngừng dõi theo. Hắn nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới, không chớp mắt lấy một cái. Hôm nay cô mặc một chiếc yếm quần chất liệu jean phối với áo thun trắng, chân đi giày bata còn tóc chỉ làm xoăn nhẹ và cột đuôi ngựa theo cách năng động, tự nhiên và đơn giản nhất nhưng lại khiến hắn không thể không thốt lên: quá đẹp! Thật ra trước nay hắn chỉ toàn quen mắt với những cô gái váy ngắn hở hang, trang điểm lòe loẹt và cũng ít khi được nhìn thấy Lâm Uyển Bạch trong bộ dạng đáng yêu thế này nên cũng thường tình khi hắn không thể rời mắt được. Thấy Hoắc Trường Uyên cứ nhìn mình chằm chằm, Lâm Uyển Bạch lo lắng hỏi nhỏ: "Hoắc tổng của tôi, không phải anh giận vì tôi đã chuẩn bị quá lâu đó chứ?" Hoắc Trường Uyên giật mình, vẻ mặt hơi bối rối liền choàng tay qua vai cô để giải nguy cho chính mình: "Không lâu, tôi có thể đợi em..." "Đợi tôi thế nào?" Hoắc Trường Uyên đỏ mặt: "Đợi là đợi thôi, thế nào là thế nào?". Thực chất hắn còn muốn nói thêm "đợi em cả đời" nhưng vì quá ngượng mồm mà nhất thời không thể nói ra. "Ờ..." Hai người cùng đi ra xe, lần này không có tài xế mà chính Hoắc Trường Uyên là người cầm tay lái, còn Lâm Uyển Bạch đương nhiên ngồi cạnh anh ở ghế phụ. "Được rồi, vậy hôm nay em muốn đi đâu?" "Tôi được chọn sao?" "Được." Lâm Uyển Bạch hớn hở: "Vậy anh có thể chở tôi đến bệnh viện không? Tôi muốn thăm bà ngoại." "Không thành vấn đề!" - Nói xong Hoắc Trường Uyên liền đạp ga phóng đi, còn để ý đến việc Lâm Uyển Bạch không thích khí trời hơn khí điều hòa nên đã hạ kính hai bên xuống. Mộ lát sau, chiếc xe đã đi đến đường quốc lộ đông kịt và ồn ào. "Ờ...Lâm Uyển Bạch." "Chuyện gì?" Hoắc Trường Uyên hơi ngại, ho một cái mới nói: "Hôm nay em *đẹp....ỊNHHHH". Đúng lúc hắn nói ra chữ quan trọng nhất, một chiếc mô tô liền chạy cái vèo lướt qua họ, tiếng ồn làm Lâm Uyển Bạch không nghe rõ. "Hôm nay tôi thế nào?" "Không có gì..."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]