Ta kỳ thậtkhông biết ta như thế nào đi đến biệt thự của Hà Du Cẩn. Ta đứng trênđường cái nhìn làn người chuyển động, đèn đỏ biến thành đèn xanh, dòngxe chạy biến thành dòng người chạy, bóng đèn nê ông chiếu vào thân thểnhư dòng nước di động, rực rỡ màu sắc.Ta đứng bên cạnh đèn giao thông, híp mắt. Ta nhìn thấy đối diện trên đường có mộtđứa nhỏ thân thể trần truồng, quá nhỏ, cho nên ta nghĩ rằng hắn bất cứlúc nào cũng có thể bị một đôi chân giẫm nát dưới lòng bàn chân, có lẽnó chỉ nhỏ như một con gà lớn vậy, rất không ổn. Người xung quanh cũngkhông phát hiện ra nó, các loại giày da, quần tây cùng váy áo màu sắcrực rỡ xẹt qua hắn, che lấp nó một lúc, rồi nó lại mang theo nụ cườixuất hiện, dần dần nó vươn tay ra, khủy tay chống vào lồng ngực. Hai tay vươn ra run rẩy, thoạt nhìn giống một con dơi con.Ta nhìnthấy nó mỉm cười, ta nghe thấy trong cổ họng nó phát ra tiếng kêu khụkhụ tựa như tiếng kêu gào. Trước mắt ta một mảnh thấm ướt, sương trắngcùng ngọn đèn nhoáng lên một cái. Gió lạnh thổi, thổi vào người đứa nhỏkia, ta sờ sờ hai gò má lạnh buốt, ta biết rõ ta khóc. Sau đó, ta dùngmột loại bi phẫn bước chân đi vào biệt thự của Hà Du Cẩn. Ta dùng chìakhóa thô lỗ mở cửa. Ta một bước chạy vội tới phòng ngủ, đem hình củanàng hung hăng hất xuống, dùng sức hất xuống. Thủy tinh bị vỡ, vừa vặntrên mặt Hà Du Cẩn có vết rạn nứt như một đóa hoa quỷ dị.Ta thét lớn với nàng trong hình:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-dem-mot-ngay-mot-doi/2249962/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.