Ta cài đặtlại thiết bị bảo vệ tốt hơn, dù cho bên trong nhà đã chẳng còn bao nhiêu thứ nhưng ta vẫn ko thể ko giữ gìn vẻ bên ngoài của nó.Chính làsau khi sắp xếp tốt mọi chuyện, Giai Cảnh lại nói với ta, ta cần đi gặpbác sĩ để xin tư vấn. Ta cười nói: “Mặc dù mấy ngày nay ta mệt muốnchết, nhưng ta còn chưa đến mức cần bác sĩ tư vấn. Có lẽ, ta khỏe hơn so với ngươi nghĩ.”“Ta là nói bác sĩ tâm lý.”Ta giậtmình, hồi lâu ta không biết phản ứng như thế nào, ta nghĩ nàng lỡ lời,nhưng Giai Cảnh ngồi rất nghiêm chỉnh làm cho ta cảm thấy nàng thật sựnghiêm túc với việc này.Ta giánđoạn: “Ta nghĩ, ta sẽ quên vấn đề này.” Trái tim ta có chút băng giá, ko có người vợ nào hi vọng chồng của mình đi gặp bác sĩ tâm lý.Ta đứng dậy trở về phòng, ta không cách nào ở lại tiếp tục nhìn mặt nàng cùng vớisuy nghĩ chủ nhân gương mặt đó đang mang trong bụng đứa con của ta.Nhưng GiaiCảnh lại kích động hơn so với suy nghĩ của ta, nàng đứng lên, chạy đếntrước mặt ta, cản trở đường đi của ta, giống như đã nhẫn nại thật lâu,nàng lớn tiếng nói: “Ngươi không thể cự tuyệt. Ngươi nói ngươi khôngmộng du, đúng vậy, không phải là chứng mộng du mà là chứng suy tưởng.Ngươi cho đến tận bây giờ vẫn ko quên Hà Du Cẩn, hơn nữa ngươi càng ngày càng nhớ nàng, ngươi không thể chối bỏ điều này.”Ta nhìn nàng, ta nói “Không có.”“Gạt người, Cao Phi, ngươi trước giờ đều không gạt ta.” Nàng khóc thút thít trướcmặt ta, nước mắt từ hai khóe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-dem-mot-ngay-mot-doi/2249957/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.