Tiêu Lạc cầm bàn tay nhỏ bé của Ngũ Y Y, đánh lên đầu mình.
Ngũ Y Y nước mắt lưng tròng nhìn Tiêu Lạc, rút tay mình lại, khóc lênrất thương tâm, “Hu hu hu, thật xin lỗi, em cũng cố gắng chuẩn bị rồi,nhưng không được, em thật sự rất sợ, thật xin lỗi ông xã, em làm cho anh khó xử rồi, thật xin lỗi anh ông xã.”
Tiêu Lạc sửng sốt, đột nhiên cười khổ một tiếng, “Không có chuyện gì,nghe em mở miệng gọi anh một tiếng ông xã, anh cũng vui rồi. Chuyện nàykhông cần vội, dù sao em cũng mất trí nhớ, đối mặt với anh cũng giốngnhư đối mặt với người xa lạ, anh có thể hiểu. Đừng khóc, khóc như vậyanh cũng muốn khóc.”
Ngũ Y Y dừng khóc, nắm góc chăn, đáng thương nhìn Tiêu Lạc quỳ bên giường.
“Ông xã?”
“Cái gì? Bảo bối?” Tiêu Lạc cúi đầu xem xét phía dưới của mình một cái, thở dài trong lòng.
Chỗ đó kéo căng quá đỗi, giống như là ứ máu khó chịu.
Đáng tiếc......
Thôi.... ...
“Anh giận em sao?”
“Vì sao phải giận em?”
“Em đối với anh như vậy...... Em không xứng làm một người vợ tốt, em vừa rồi không nên khóc, em nên vui vẻ cùng anh......”
Ngũ Y Y vểnh cao miệng nhỏ, gương mặt áy náy.
Tiêu Lạc thở dài, “Em có lòng thì tốt rồi, ngày còn nhiều, rất nhiều,chúng ta sẽ có cả đời, ngày mai ngày mốt ngày kia chúng ta có thể tiếptục thử lại.”
Ngũ Y Y gật gật đầu, “Em bảo đảm ngày mai chuẩn bị tâm lý thật tốt, em không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-dem-me-loan-dai-ca-xa-hoi-den-dung-toi-day/2772706/chuong-504.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.