Ăn chơi trác táng... Nhớ đến khái niệm thế hệ giàu có đời thứ hai mới nổi ở trong nước, Chu Thiếu Xuyên cũng thấy rất nhiều kiểu người này ở nước ngoài. Mấy người đó cầm tiền trong nhà tiêu xài phung phí, lâu lâu còn tổ chức hội họp diễu hành siêu xe trên đường phố, nhưng thành tích học hành thì sao? Toàn là một mớ hỗn độn, thậm chí tiếng Anh căn bản nhất cũng không thể nói lưu loát! Nếu Hướng Vinh đánh đồng hắn với đám người này... Trong lòng Chu Thiếu Xuyên lại bắt đầu bốc lên cảm giác bực bối khó chịu. Đương nhiên không ngoài dự kiến, những lo lắng ẩn giấu đang ngấm ngầm sinh sôi trong lòng hắn hoàn toàn là sản phẩm của 'trí tưởng tượng phong phú'. Là một đứa trẻ xuất thân từ gia đình trung lưu, Hướng Vinh thật ra không có nhiều khái niệm về 'giàu nghèo'. Người nghèo khóc than, người giàu khoe của, xét cho cùng đều là quyền tự do của mỗi người, cậu không có quyền xen vào, cũng không muốn đưa ra bất kỳ nhận định nào trên góc nhìn của người ngoài cuộc. Chỉ là sâu trong thâm tâm, cơn chấn động do chiếc Aston Martin mang lại vẫn còn đó. Quan trọng nhất, cậu không biết bất kỳ ai khác trong giới siêu giàu, nhưng Chu Thiếu Xuyên là người duy nhất mà cậu biết trong cuộc sống, hơn nữa hắn còn là bạn học kiêm hàng xóm của cậu. Trước đó Hướng Vinh đã đoán Chu Thiếu Xuyên hẳn là xuất thân từ gia đình giàu có, và được nuôi dạy cẩn thận từ nhỏ. Chẳng qua trong trí tưởng tượng cằn cỗi của cậu, hắn rất có thể thuộc về con nhà trung lưu có gia cảnh tốt, cha mẹ có thể là người ưu tú như bác sĩ hoặc luật sư. Nhưng tầng lớp trung lưu cũng sẽ không tiện tay mua một chiếc Aston Martin hơn bốn trăm vạn, đây là thường thức, chẳng phải chuyện gì giật gân mới lạ. Vậy nên khối tài sản của Chu Thiếu Xuyên đã hoàn toàn vượt xa so với dự đoán ban đầu của cậu. Có lẽ, cậu thật sự cách biệt tầng lớp với người ta rất xa nhỉ? Hướng Vinh vốn luôn tuân theo châm ngôn 'tự do bình đẳng' lại dần loé lên ý tưởng mới, nó hoàn toàn trái ngược với các giá trị cốt lõi của xã hội chủ nghĩa. Hai người ôm trong mình những suy nghĩ riêng, bầu không khí trong xe đông đặc gần năm phút đồng hồ mà chẳng ai hay. Hướng Vinh không quen với cảm giác im ắng nặng nề bao trùm lấy mình, cậu cất tiếng hỏi với giọng điệu thản nhiên: "Trước đây chưa từng thấy cậu lái chiếc này, cậu đậu nó ở đâu? Ngoài hẻm à?" Chu Thiếu Xuyên đang bật đèn xi nhan chuẩn bị vượt lên, vừa mới giẫm chân ga thì tiếng gầm rú ồn ào náo động lập tức vang vọng. Âm thanh này càng khiến hắn như đứng đống lửa, như người đống than, hắn cau mày trả lời chiếu lệ: "Mới mua hôm qua." Nhưng giây phút khi hắn nói ra câu ấy, trong lòng hắn gần như hối hận ngay. Ẩn ý của câu này rõ ràng đến mức thiếu điều nói huỵch toẹt —— Tôi mua chiếc xe này thật sự chủ yếu là vì đưa đón cậu! Hướng Vinh chớp mắt, cậu vốn luôn nhạy cảm với tiểu tiết, trong vòng năm giây thì suy nghĩ đã xoay quanh 'Ngày hôm qua không thấy bóng dáng Chu Thiếu Xuyên, buổi tối lại dặn mình chờ hắn. Hôm nay lấy xe mới đón mình đi học, vậy thật ra hắn mua con siêu xe này là vì mình?' Cái gọi là chuỗi nhân quả đã được sắp xếp thành vòng tròn đầy đủ. Chẳng qua ý tưởng này chỉ lưu lại trong đầu cậu chưa đầy một phút, sau đó cậu nghĩ người ta hiển nhiên mua xe là để tự dùng, đưa đón cậu chỉ vì sẵn tiện mà thôi. Cần gì phải tự mình đa tình* chứ? Hướng Vinh lắc đầu cười nhẹ, lập tức xoá sạch ý nghĩ 'tự cho mình là đúng' trong đầu. [1] [1] Tự mình đa tình (自作多情): tưởng người khác thích mình. "Cậu không ở ký túc, có xe chạy tới chạy lui cũng rất tiện." Đã không có 'gánh nặng tâm lý', Hướng Vinh lập tức thong thả bắt chuyện với hắn, đồng thời còn quan tâm đến sự an toàn của chiếc siêu xe: "Khu chúng ta ít chỗ đậu xe, ngày trước bên toà cũ còn có vài chỗ. Nhưng nếu không tìm được chỗ nào, cậu cũng đừng để ngoài hẻm. Ở đó không ai giữ, không có camera, lỡ như bị xước cũng không biết tìm ai để hỏi." Đúng lúc này, Chu Thiếu Xuyên bị chiếc xe buýt chèn vào đường rẽ trái, hắn buồn bực nghe tiếng còi inh ỏi xung quanh, nhưng giọng nói nhẹ nhàng vu vơ của Hướng Vinh khiến hắn cảm thấy nhẹ nhõm, chí ít đã giúp hắn giấu đi lý do thật sự của việc mua xe —— Dẫu cho hắn cũng không biết vì sao mình phải giấu nó, nhưng chỉ cần không bị nhìn thấu thì trong lòng bất giác cảm thấy an toàn. Tâm trạng bức bối dần hoà hoãn, hắn khẽ gật đầu thay cho câu trả lời. Nhưng giảm xóc của siêu xe quá kém, không hề phù hợp với những người bị thương ở chân như Hướng Vinh. Chu Thiếu Xuyên giẫm chân phanh, bình luận một cách hời hợt: "Không sao cả, dù sao xe này cũng chẳng ra gì, có thời gian tôi sẽ đổi nó." Nói xong, hắn còn bất mãn giơ cánh tay lên, lại vô tình chạm vào nút radio trên xe. Hướng Vinh không biết nói sao cho phải, chẳng lẽ... Aston Martin còn không tốt? Tệ đến nỗi mới mua một ngày đã vội vàng muốn đổi? Thế nên, nếu xét trên mức độ có mới nới cũ, tốc độ thay đổi bạn gái của Chu Thiếu gia trong chuyện tình cảm ắt hẳn phải tính bằng giờ bằng phút nhỉ? Nghĩ đến đây, cậu khẽ cười, vốn muốn trêu đùa Chu Thiếu Xuyên vài câu nhưng radio phát nhạc hơi lớn tiếng —— Chu Thiếu Xuyên cũng không tắt nó đi, còn điều chỉnh sang kênh âm nhạc quốc tế duy nhất hợp với hắn. Đây là không muốn nói chuyện, hơn nữa còn kêu mình ngậm miệng lại? Hướng Vinh nhướng mày, đành nuốt hết mấy lời trêu chọc xuống bụng, không lên tiếng nữa. Đường phố vào giờ cao điểm buổi sáng chật như nêm cối, Chu Thiếu Xuyên chỉ mải tận dụng khoảng trống để lách qua, nào còn thì giờ để gợi chuyện. Hướng Vinh cũng quyết định thành tâm tu luyện 'thần chú ngậm miệng', cậu hướng ánh mắt ra ngoài cửa sổ, cố gắng giảm tối đa sự tồn tại của mình, nghe bài hát mới nhất của bảng xếp hạng do radio phát ra mà dần dần xuất hiện cảm giác buồn ngủ. Nhưng chưa kịp chợp mắt, cậu đã hoàn toàn bị đánh thức bởi hàng loạt thao tác làm màu làm dáng của Chu Thiếu Xuyên —— Đầu tiên là hắn dùng phong cách nhất kỵ tuyệt trần lái xe vào cổng trường, sau đó không dừng lại ở bãi đỗ xe được chỉ định mà lựa chọn phóng thẳng vào trong, cuối cùng còn chẳng để ai vào mắt, dừng lại ngay trước cầu thang của toà nhà dạy học số ba. [2] [2] Nhất kỵ tuyệt trần (一骑绝尘): xuất phát từ thành ngữ từ xưa: "Nhất kỵ hồng trần phi tử tiếu, vô nhân tri thị lệ chi lai" (Thấy ngựa tung vó bụi mù đám phi tần cùng nhau mỉm cười, có điều không ai biết rằng đó là do trái vải đã về tới). Câu này nói về chuyện Dương Quý Phi thích ăn trái vải, hoàng đế bèn sai người dùng khoái mã vận chuyển. Ý muốn nói tốc độ rất nhanh, chỉ có thể thấy khói bụi mù mịt chứ không nhìn thấy bóng ngựa phi qua, sau cùng nói tắt thành "Nhất kỵ tuyệt trần". Ở đây nói phong phạm của Chu Thiếu gia thật sự nổi bật và tốc độ còn nhanh phà phà. Bấy giờ đã gần chín giờ sáng, sinh viên hoặc lên lớp hoặc đến thư viện tự học, đây thật sự là thời điểm rôm rả nhất trong khuôn viên trường. Tuy Aston Martin ít phổ biến hơn so với Porsche và Maserati* nhưng kiểu dáng 'hình giọt nước' và màu sắc chói lọi vẫn bắt mắt như thường, huống hồ khu dạy học không cho phép đỗ xe. Hành động này của Chu Thiếu Xuyên chẳng những giống như khoe mẽ mà thậm chí có thể được gọi là vênh váo, phách lối. [3; 4] [3] Porsche: Porsche AG, thường được gọi tắt là Porsche, là một công ty chuyên sản xuất xe hơi thể thao hạng sang của Đức kiêm thương hiệu con trực thuộc Volkswagen AG – tập đoàn ô tô hàng đầu thế giới cũng như gia tộc nhà Porsche. Maserati: là thương hiệu xe hơi hạng sang của Italy, có trụ sở tại Modena. Được thành lập vào năm 1914, đến nay Maserati trực thuộc tập đoàn Fiat Chrysler Automobiles (FCA) (Maserati với biểu tượng là cây đinh ba) [4] Hình giọt nước: có thể xem thử con McLaren P1 với kiểu giọt nước. Nhưng ý định ban đầu của Chu Thiếu Xuyên khá đơn giản, hắn chỉ muốn Hướng Vinh đi ít bao nhiêu thì hay bấy nhiêu. Về việc những người không liên quan nghĩ gì về hắn thì chẳng nằm trong phạm vi suy xét của hắn. Xuống xe đỡ Hướng Vinh ra ngoài, hắn nói được làm được, vẫn tận tâm cúi xuống cõng Hướng Vinh lên thẳng phòng học trên tầng ba. Khi bước lên tầng hai, Hướng Vinh tự hỏi nếu cứ tiếp tục thế này cũng không phải là cách. Suy nghĩ một chút, cậu thở dài như thể đã hạ quyết tâm: "Buổi chiều có rảnh thì cùng tôi đi mua nạng đi. Có nó rồi cũng không cần cậu phải cõng tới cõng lui nữa." Chu Thiếu Xuyên sửng sốt, ngay từ đầu hắn thật sự không hiểu 'nạng' là gì, nhưng kết hợp với ngữ cảnh của câu tiếp theo, hắn nhanh chóng hiểu được ý tứ của Hướng Vinh. Nhưng bởi đã hiểu rồi, hắn lại lập tức cảm thấy không vui. Ngay cả khi bị hắn cõng trên lưng, cậu ấy cũng cảm thấy mất mặt, thế thì tại sao đột nhiên nghĩ đến dùng nạng? Công bằng mà nói, không phải hiệu ứng thị giác của thứ kia càng mất mặt hơn sao! Cho nên, bị hắn chăm sóc thật sự khiến Hướng Vinh cảm thấy mất tự nhiên, cảm thấy khó chịu đến vậy à? Trong đầu Chu Thiếu Xuyên ngập tràn ý nghĩ đi đến ngõ cụt, thành thử buột miệng nói ra không khỏi chứa ba phần mỉa mai, bảy phần bén nhọn. "Tôi cõng cậu, cậu còn có thể cúi gằm mặt xuống để người ta không nhìn ra cậu là ai. Chống nạng? Cậu muốn dùng thứ đó? Chỉ cần chống nó ở hành lang đã cản đường người khác, còn được người ta bàn tán thảo luận. Có phải cậu cảm thấy cậu bị què được mọi người vây quanh là chuyện rất đáng để khoe đúng không?" Hướng Vinh: "..." Dựa vào lưng Chu Thiếu Xuyên, Hướng Vinh không rõ có thể che mặt được không, nhưng miệng lưỡi tựa hồ thật sự bị chặn lại —— Không phải chỉ gãy chân thôi hả? Sao mà cái lưỡi cũng giống như bị què thế!? Hôm nay đã là lần thứ mấy cậu bị Chu Thiếu Xuyên làm cho nghẹn họng rồi? Thấy Hướng Vinh không nhắc đến nạng nữa, Chu Thiếu Xuyên rốt cuộc cũng bình tĩnh lại một chút. Hắn đưa cậu ngồi ổn định vào chỗ, đoạn nhìn đồng hồ: "Lát nữa là hai tiết liên tiếp. Mười một giờ bốn lăm tôi đến đây đón cậu. Nhớ kỹ, chờ tôi." Nói xong xoay người đi ngay, Hướng Vinh không biết hắn chọn lớp của giảng viên khác hay cố ý không muốn đến lớp, tóm lại cậu còn chưa kịp hỏi thì hắn đã đi mất. Đúng lúc này, giáo sư bước vào giảng đường, Hướng Vinh thấy thế bèn quẳng thần long thấy đầu không thấy đuôi Chu Thiếu gia ra khỏi đầu óc, cả người tự động điều chỉnh sang chế độ nghiêm túc nghe giảng. [5] [5] Thần long thấy đầu không thấy đuôi (神龙见首不见尾): Thần long kiến thủ bất kiến vĩ, dùng để chỉ người hành tung thần mật, không lộ chân tướng, hoặc là hình dung ngôn từ trừu tượng, khiến người khác khó hiểu khó nắm bắt. Vì không tiện đi vệ sinh nên suốt hai tiết học liên tiếp, Hướng Vinh chỉ dám uống vài hớp nước. Mười một giờ ba mươi tan học, giáo sư mới bước chân ra khỏi cửa lớp, bạn cùng phòng Cái Đuôi Mặn Mòi và Quách Uy cùng Lí Tử Siêu hiếm lắm mới đăng ký trùng giảng viên với cậu đều xông tới đây. "Á đù, mày thành đại tiên cà thọt rồi!" Lí Tử Siêu cúi đầu nhìn nẹp trên chân Hướng Vinh, như thể hắn cảm thấy chất liệu và kết cấu của thứ này cực kỳ thú vị, "Mấy đứa bên ký túc xá nói mày bị bệnh. Này bệnh mẹ gì, là tàn mới đúng. Nói một lời thôi người ơi, người nói một lời thôi, rốt cuộc bị sao đây?" "Bất cẩn đụng trúng." Hướng Vinh điềm nhiên tìm cho mình một cái cớ hợp lý, "Chắc lâu rồi tao không bổ sung canxi." Cái Đuôi Mặn Mòi nheo mắt nhìn cậu, cố ý hạ thấp giọng, vẻ mặt xấu xa như ăn trộm ăn cướp: "Ê, nói thật đi, có phải hôm bữa mày ghé sân tennis đúng không? Chân của mày bị vầy, là do tên họ Chu kia gây ra? Nếu không, tại sao cậu ta tự dưng cõng mày đi học còn đột nhiên đối xử tốt với mày?" Ngụ ý giống như đang nói, Chu Thiếu Xuyên chắc chắn không thể đối xử tốt với người khác! Hơn nữa nếu đúng thật do hắn gây ra thì sao? Chẳng lẽ mày còn muốn báo thù rửa hận cho tao? Hướng Vinh lườm nguýt Cái Đuôi Mặn Mòi, cậu biết hắn ta hỏi cái này hoàn toàn vì muốn thoả mãn lòng hiếu kỳ thôi! "Mày nghĩ nhiều rồi. Bởi vì cậu ấy sống đối diện nhà tao, nhân tiện muốn học hỏi Lôi Phong* làm chuyện tốt nên mới tiện tay giúp tao thôi." [6] [6] Lôi Phong: là một chiến sĩ của quân Giải phóng Nhân dân Trung Quốc. Lôi Phong được miêu tả như một công dân kiểu mẫu và quần chúng nhân dân được cổ vũ học theo lòng vị tha, khiêm tốn, và hết đời hiến dâng của Lôi Phong. Ba người đực mặt nhìn nhau, hiển nhiên chẳng ai tin vào 'câu chuyện làm việc tốt' đầy sơ hở của Hướng Vinh. Hơn nữa Chu Thiếu Xuyên lớn lên ở nước ngoài, nhất định còn chẳng biết rốt cuộc đồng chí Lôi Phong là nam hay nữ! Lí Tử Siêu là người hiểu rõ tính cách của Hướng Vinh nhất trong ba người ở đây, hắn biết cái miệng của cậu cực kỳ kín kẽ. Nếu cậu đã không muốn nói thì cho dù có dùng kềm bẻ răng cũng chẳng thu được kết quả, hắn bèn đổi chủ đề: "Đi thôi, để tụi anh nâng em đi ăn cơm ha. Hôm nay tao mời, cho mày ăn canh xương hầm nhé, ăn gì bổ nấy. Ăn xong, tụi tao cõng mày về ký túc xá." Hướng Vinh nghe 'canh xương hầm' thì trong lòng dậy sóng ngay, nhưng nhớ đến câu 'Chờ tôi' của Chu Thiếu Xuyên ban nãy, cảm thấy cho người leo cây âu cũng là chuyện không nên, thành thử cậu lắc đầu: "Thôi bữa khác đi, tao đợi cậu ấy. Tụi bây đi ăn trước đi." "Mày chờ ai cơ?" Quách Uy biết rõ còn cố hỏi. Giống với hầu hết nam sinh trong khoa, hắn ta chưa bao giờ có cảm tình với Chu Thiếu Xuyên, "Tên họ Chu kia? Không cần, chẳng lẽ ba người tụi tao không cõng nổi mày? Chân mày bị như vậy ít nhất ba tháng mới khỏi. Ba tháng là trăm ngày, một đám anh em mỗi ngày cõng mày hai lần là đủ, căn bản không cần Chu Thiếu Xuyên xen vào lo chuyện bao đồng!" Ngẫm lại cũng đúng, dù sao sớm muộn gì cậu cũng phải trở về ký túc xá, đến lúc đó chẳng phải sẽ dựa vào đám anh em giúp một tay sao? Hướng Vinh nghe vậy có chút lung lay, cậu lấy điện thoại ra, chuẩn bị gửi một tin nhắn cho Chu Thiếu Xuyên, nói với hắn không cần đưa đón nữa, lát nữa cậu sẽ về ký túc xá. Không ngờ vừa mở WeChat, Cái Đuôi Mặn Mòi đột nhiên ho khan. Ba người còn lại bao gồm Hướng Vinh đưa mắt nhìn hắn ta, sau đó theo ánh mắt của hắn nhìn về phía cửa lớp —— Chu Thiếu Xuyên đang tựa nửa người ở cạnh cửa, hắn hơi hất cằm với Hướng Vinh. "Tôi đặt cơm rồi. Tôi tới đón cậu cùng nhau qua đó." Hết chương 14 Chú thích:
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]