Sau khi im lặng lắng nghe lời tỏ tình của Chu Thiếu Xuyên, thế mà Hướng Vinh còn có thời gian rảnh rỗi để điều chỉnh tư thế —— Từ khoanh tay trước ngực chuyển thành một tay đút túi, một tay buông thõng tự nhiên. Nhưng dẫu cho biểu cảm trên mặt có bình tĩnh đến đâu thì trong lòng cậu không thể không dậy sóng. Suy cho cùng, không có gì trên đời này may mắn hơn khi một người bạn thích vừa vặn cũng thích bạn, hơn nữa người đó còn chủ động tỏ tình với bạn. Chỉ là lời tỏ tình đến quá đột ngột. Tận giờ phút này Hướng Vinh vẫn chưa hoàn toàn hiểu rõ, vì sao Chu Thiếu Xuyên từ một người sợ gay trở thành gay? Ừ thì điều này không quan trọng. Như Chu Thiếu Xuyên đã nói, hắn thích con trai hay con gái cũng không quan trọng, quan trọng là hắn thích cậu... Trong đầu Hướng Vinh hỗn loạn vô cùng, ngay cả ù tai chưa từng xuất hiện cũng kéo tới trong giây lát. Tim cậu đập thình thịch nhưng máu không chảy ra toàn thân, đầu ngón tay lạnh ngắt. Những gì Chu Thiếu Xuyên vừa nói hãy còn văng vẳng bên tai, Hướng Vinh biết hắn đang chờ câu trả lời của mình. Ánh mắt hắn nóng rực, nóng đến mức khiến cậu hoảng loạn cuống quít cụp mắt xuống, tránh đi ánh mắt như thiêu như đốt của hắn. Song vì sao là bây giờ? Cậu tự hỏi, nếu vài tháng trước Chu Thiếu Xuyên ngỏ lời thì cậu sẽ gật đầu đồng ý mà không chút do dự. Nhưng bây giờ, ngoài việc cậu chưa sẵn sàng bắt đầu một mối quan hệ thì trong tay cậu chẳng có gì cả. Để bắt đầu một mối quan hệ, có lẽ chỉ cần sự thôi thúc và tình cảm mãnh liệt là đủ. Song để duy trì nó, hai người phải cần sự thấu hiểu, bao dung và cuối cùng là cân bằng. Chỉ là... cậu có thể mang lại những gì cho Chu Thiếu Xuyên? Dường như ngay cả lời tỏ tình của hắn cũng đã nói lên hết thảy —— Nếu có chuyện vui thì hắn chia sẻ với cậu, nếu cậu buồn thì hắn 'giúp' cậu san sẻ gánh nặng. Vì thế thật hiển nhiên, chỉ số hạnh phúc mà cậu đang có là không đủ, có vẻ như cậu nên thanh toán và nạp tiền kịp thời mới có thể gia tăng chỉ số. Song nạp tiền cần phải tiêu tiền, hiện tại thứ cậu thiếu nhất chính là nó. Nhưng Chu Thiếu Xuyên trái ngược cậu, thứ hắn dư dả nhất chính là tiền. Một khi hai người bước vào mối quan hệ mới, chưa kể đến chi tiêu hàng ngày cậu đã không thể đọ lại Chu Thiếu Xuyên, mà đôi khi muốn mời hắn dùng bữa trong nhà hàng cao cấp, e rằng cũng thiếu tự tin để thanh toán hoá đơn. Và nhất định Chu Thiếu Xuyên sẽ dùng thân phận bạn trai để khảng khái hào phóng giúp cậu giải quyết hàng loạt các vấn đề. Có lẽ thời gian đầu cậu vẫn giữ vững giới hạn của mình, nhưng về lâu về dài thì sao? Cậu sẽ bắt đầu có thói quen ỷ lại vào hắn, rồi trở thành loại người như trong miệng của cặp trợ lý nhiếp ảnh gia —— Một kẻ ăn không ngồi rồi chỉ biết dựa dẫm vào cậu ấm, đến khi gặp cảnh nghèo khó thì chỉ là một phế nhân không hơn không kém. Cậu không hoài nghi sự chân thành của Chu Thiếu Xuyên, đặc biệt là câu 'không chừa đường sống' của hắn. Đến giờ phút này, nó vẫn mãi vang vọng trong đầu cậu. Nhưng 'không chừa đường sống' nghĩa là gì? Đó là hoàn toàn cho đi mà không giữ lại một chút nào cả. Thiếu Xuyên đã vạch hết tấm lòng của hắn cho cậu nhìn, nhưng liệu cậu có thật sự dám đưa tay ra đón? Hướng Vinh ngước mắt lên, khẽ nói trong ánh mắt vẫn hoài nóng rực của hắn: "Hay là..." "Trước tiên làm bạn?" Khoé miệng Chu Thiếu Xuyên đượm ý cười, trên mặt hắn không hề có cảm giác mất mát, nhưng một lần nữa hắn ngắt lời cậu nói. Nguyên văn câu "Hay là làm bạn thôi" bất ngờ bị bóp méo, chỉ thêm hai chữ 'trước tiên' mà ý nghĩa đã thay đổi hoàn toàn. Hướng Vinh ngẩn ra một lúc, thật sự không nỡ lòng chỉnh lại lời hắn. Hiện tại toàn bộ sức lực của cậu đều dồn trong việc duy trì vỏ bọc bình tĩnh, cậu cố giữ giọng nói và thân hình của mình không phát run, đoạn gật đầu cam chịu. "Vậy cậu có thể đồng ý một thỉnh cầu khác của tôi không?" Chu Thiếu Xuyên kiên trì hỏi tiếp, giọng hắn vẫn nhẹ nhàng như trước. Hướng Vinh hiểu ý của hắn chính là 'làm bạn', kỳ thực cậu cũng chẳng thể từ chối hắn. Đầu tiên cậu thừa nhận bản thân mình tham lam sự quan tâm và dịu dàng của Chu Thiếu Xuyên. Tiếp đến cậu mới xin học ngoại trú, nếu bây giờ phủi sạch quan hệ dứt áo rời khỏi 502 thì cậu đích thị là một kẻ vô gia cư, không nơi để đi và không nhà để về. Cậu đã gồng cứng cổ quá lâu trước mặt người khác, ai nấy cũng nhìn vào tấm mặt nạ này để khen cậu giỏi giang, hiểu chuyện và không hề hoảng sợ trước biến cố. Nhưng xét cho cùng, cậu chỉ là một thanh niên mười chín tuổi nhỏ bé chưa sỏi đời, một phút yếu mềm cũng đủ để nghiền nát bức tường thành của cậu. Hướng Vinh lại gật đầu. Cậu cười gượng, gắng sức giữ giọng điệu bình tĩnh: "Đừng dùng hai chữ 'thỉnh cầu', vì cậu mà tôi mới có chỗ ở. Cậu cũng không cần đối xử quá tốt với tôi, cứ giống trước là được rồi. Tóm lại hai mình vẫn như cũ, được không?" Vậy thì cậu làm khó tôi rồi. Chu Thiếu Xuyên nghe thấy sự bướng bỉnh 'gắng gượng' trong lời nói của cậu, tim hắn nhói lên từng hồi nhưng không còn cách nào khác, ai bảo hắn thích hết tất cả con người cậu chứ? Hắn thậm chí đã lờ mờ đoán ra lý do từ chối của Hướng Vinh. Hắn thật lòng chưa bao giờ cảm thấy buồn phiền vì mình có quá nhiều tiền như bây giờ. Hắn gật đầu, cười nhẹ: "Được, tôi sẽ cố gắng hết sức —— Ừm, đến giờ cơm rồi, hôm nay để tôi đãi cậu ăn một bữa được không? Mấy nay toàn ăn những món nhạt nhẽo, hai mình tìm quán cơm nhà nấu ngon ngon đi." Hắn không đề cập đến bất kỳ bữa ăn đắt tiền nào, chỉ là những bữa cơm nhà nấu như bình thường, song bầu không khí thận trọng chung quy vẫn thể hiện trên tất cả các mặt. Hướng Vinh hiểu rõ hết thảy, mặc dù cậu cảm thấy không ổn nhưng đồng thời chẳng đủ sức để kháng cự. Chu Thiếu Xuyên giữ lời hứa, trong khoảng thời gian kế tiếp cũng không làm ra bất cứ hành động mập mờ nào khiến cậu không thể chấp nhận. Cùng với học kỳ mới đến, hai người quay về với guồng xoáy công việc của riêng mình. Là một người thuộc thế hệ giàu có đời thứ N đang xây dựng sự nghiệp, mỗi ngày Chu Thiếu Xuyên cần phải xử lý hàng tá việc, gần như hắn dành hết thời gian chỉ để cắm mặt vào điện thoại và máy tính. Người ta hay nói 'càng giàu càng phải kiếm tiền'. Thời buổi này, những người giàu có hơn bạn thậm chí còn làm việc chăm chỉ hơn cả bạn, đó chính là nhịp sống hối hả có thể giết chết một người lười biếng trong nháy mắt. Hướng Vinh cũng dốc sức giành lấy từng giây từng phút để kiếm tiền —— Dạo gần đây trưởng khoa vừa nhận một dự án toà nhà văn phòng 5A, vì muốn giúp cậu nên ông đã giao phần lớn công việc cho cậu làm. Chủ đầu tư đòi hỏi rất cao với tiêu chuẩn khắt khe, Hướng Vinh tốn hết hai đêm trong thư viện nhưng bản vẽ vẫn bị trả về và yêu cầu sửa lại toàn bộ. Thế là cậu rút kinh nghiệm xương máu mày mò thêm một ngày một đêm, rốt cuộc cũng nhận được cái gật đầu đồng ý của chủ đầu tư, sau cùng mới lết tấm thân mệt mỏi trở về 502 trước nửa đêm. [1] [1] Toà nhà văn phòng 5A bao gồm OA (Office Automation/ Hệ thống tự động hoá văn phòng),CA (Communication Automation/Hệ thống tự động hoá truyền thông),FA (Fire Automation/ Hệ thống báo cháy tự động); SA (Security Automation/ Dùng tự động hoá để chống lại các mã độc thông minh); BA (Building Automation/ Tự động hoá xây dựng). Hướng Vinh mở cửa vào nhà, tự dưng thấy lười tắm kinh khủng khiếp. Chu Thiếu Xuyên nói rằng muốn đón cậu vào lúc mười giờ nhưng đã bị cậu khéo léo từ chối. Giờ đây, nhìn dáng vẻ quỷ không ra quỷ, người không ra người của Hướng Vinh, hắn đau lòng không sao tả nổi. May mà Hướng Vinh đang thất thần, chẳng nhìn thấy gì cả. Chu Thiếu Xuyên ngồi xuống bên cạnh cậu, muốn vươn tay xoa đầu Hướng Vinh song cuối cùng vẫn không dám làm bậy, hắn chỉ nhẹ giọng: "Cậu tắm trước đi, thư giãn một lúc cho đầu óc thoải mái. À, cậu ăn tối chưa?" Hướng Vinh sực nhớ cả ngày hôm nay mình vẫn chưa ăn bữa nào cho ra hồn. Trước khi đến thư viện, cậu có mua một túi bánh quy nhưng chỉ mới dùng phân nửa. Chẳng qua bây giờ cậu không thể nhai nốt nửa số bánh khô cằn còn lại, mà cũng không còn sức lực vào bếp úp tô mì. Cậu thật lòng vừa mệt vừa lười, nên chỉ gật đầu chiếu lệ với hắn rồi đứng dậy vào phòng tắm. Nước ấm xối ướt toàn thân quả thật có thể xua tan mệt mỏi, Hướng Vinh vừa ra khỏi phòng tắm đã ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng. Chu Thiếu Xuyên ngồi trên sô pha, nở nụ cười thật tươi nhìn cậu: "Làm tô mì nhé, tạm bợ được không?" ... Gì cơ?? Thiếu gia nấu ăn?! Hướng Vinh ngạc nhiên, không biết từ khi nào Thiếu gia đã thành công mở khoá tính năng mới. Bước đến bàn ăn nhìn thấy tô mì thịt heo cải xanh, cậu giật mình hết hồn —— Thế mà không phải mì gói! "Đã trễ rồi, trước khi ngủ không nên ăn nhiều." Chu Thiếu Xuyên kéo ghế cho cậu rồi mới ngồi xuống bên cạnh, "Sau này dù bận thế nào, cậu cũng phải nhớ ăn cơm. Ví dụ nếu không thể dứt việc, cậu cứ gọi điện cho tôi, tôi sẽ mang đồ ăn tới. Đừng lo, chỉ là tiện đường nên ghé thôi." Hướng Vinh liếm đôi môi khô khốc, mùi thơm phưng phức kích thích dạ dày vốn đã nhoi nhói của cậu. Thế là không thèm để ý đến sự chân thành trong lời nói của Chu Thiếu Xuyên, cậu nhanh chóng lùa mì vào miệng trước. Hương vị khá ngon, có vẻ giống như cách nấu của Hướng Hân. Em gái của cậu không làm được món nào cả, nhưng sở trường của cô bé chính là mì. Nhiều khi rảnh rỗi, cô bé còn chế ra vài kiểu mì khác nhau, trong đó cũng có tác phẩm mì thịt heo cải xanh tương tự như tô mì trước mặt. Bí quyết của cô bé chính là thêm một muỗng dầu mè và một chút đường để gia tăng hương vị. "Ăn được không?" Thấy Hướng Vinh sắp ăn gần hết, Chu Thiếu Xuyên hỏi cậu với ánh mắt mong đợi. "Ngon lắm." Hướng Vinh nói thật, còn tặng cho hắn một like, "Rất giỏi, còn biết nấu mì nữa. Cậu học nó hồi nào?" "Mới nãy." Chu Thiếu Xuyên cười, "Trước đây tôi từng ăn một lần do Hướng Hân làm. Tôi nhớ nó rất dễ ăn, nên mới hỏi nhỏ nấu như thế nào. Ban đầu Hướng Hân không thèm trả lời, sau đó nghe nói cậu chưa ăn tối, với lại thấy tôi muốn nấu cho cậu nên nhỏ mới chịu chỉ." Hướng Vinh ngẩn ra, cậu không ngờ Chu Thiếu Xuyên có tâm đến vậy. Hơn nữa hắn còn học đến đâu dùng đến đó, lần đầu tiên đứng bếp chỉ vì muốn nấu cho mình một bữa khuya. Trong trí nhớ của cậu, ngoại trừ lần đó bị gãy xương, Thiếu gia từng giúp cậu rửa chén một lần bên 501 thì từ ấy về sau chưa từng thấy hắn vào bếp, thậm chí rửa chén cũng không có, hoàn toàn đúng với câu mười ngón không dính nước mùa xuân. [2] [2] Mười ngón không dính nước mùa xuân: ý chỉ những người không làm việc nhà. Nhưng bây giờ ngẫm lại, dường như kể từ lần 'tỏ tình' hôm ấy, Thiếu gia đã chịu bước vào bếp rửa chén rửa ly. Ngoài việc kiếm tiền, hắn còn đăng ký khoá học xử lý việc nhà sao? Sau này cái gì hắn cũng biết, vậy chẳng khác nào không chừa đường sống cho mấy dân thường như cậu rồi? Hướng Vinh lắc đầu cười nhẹ, nói một tiếng "Cảm ơn", toan đứng dậy đi rửa chén. Chu Thiếu Xuyên chợt đứng dậy, hắn đưa tay ngăn cậu lại. Vốn dĩ nơi hắn chạm vào sẽ là thành chén, nhưng không hiểu sao trở thành chạm trúng mu bàn tay Hướng Vinh. Dẫu chỉ là cái chạm khẽ khàng như chuồn chuồn lướt nước, nhưng cả hai vẫn ngỡ ngàng nhìn nhau. Một lúc sau, Chu Thiếu Xuyên phá vỡ thế bế tắc. Hắn bình tĩnh cầm chén lên, cười bảo: "Để tôi làm cho. Cậu đánh răng rồi ngủ sớm, mới hai ngày mà quầng thâm mắt rõ quá rồi." Nói đoạn, hắn cười khẽ. "??" Nghe thấy tiếng cười nhẹ nhàng của ai kia, Hướng Vinh nghiêng đầu khó hiểu nhìn hắn. Chu Thiếu Xuyên chỉ tay vào cằm mình: "Ngủ một giấc thật ngon đi, sáng mai nhớ cạo râu đấy." Hướng Vinh tức khắc 囧囧囧. Thường thì cậu không thích soi gương chăm chút bản thân, nhưng mỗi khi thức đêm hay có chuyện trong lòng thì râu mọc nhanh cấp kỳ, chắc hẳn bây giờ trông cậu lôi thôi lếch thếch lắm. Cậu sờ cằm, gật đầu nói: "OK" "Ngủ ngon, mơ đẹp nhé." Trước khi vào phòng bếp, Chu Thiếu Xuyên cười nói chúc cậu ngủ ngon. Giọng hắn dịu dàng quá dỗi, còn ẩn chứa cả chút kiềm chế nhè nhẹ. Trái tim Hướng Vinh như biển cả dậy sóng. Cậu mệt đến mức không mở nổi mí mắt nhưng vẫn bị cơn sóng lăn tăn mềm mại của câu chúc ngủ ngon mà trằn trọc trở mình hơn nửa giờ đồng hồ. Thật ra Chu Thiếu Xuyên chưa bao giờ làm những hành động nhập nhằng mập mờ với cậu, ngay cả thả thính cũng không có. Nhưng thỉnh thoảng hắn sẽ nói mấy câu ấm áp, dành cho cậu sự quan tâm tinh tế đến từng chi tiết nhỏ nhặt nhất mà vẫn giữ giới hạn, chẳng qua sức sát thương của nó lại không hề yếu. Mỗi khi rỗi rãi, Hướng Vinh thường nhớ đến từng hơi ấm mà hắn trao. Dần dà trong lòng cậu cồn lên dự cảm không tốt: Cậu đang hưởng thụ sự quan tâm và săn sóc của hắn, nhưng làm như thế chẳng khác nào là tên khốn cả. Thích hay không thích, đến với nhau hay chỉ làm bạn bè, dẫu ra sao thì cậu vẫn phải trả lời hắn một cách dứt khoát. Nếu cậu cứ ậm ừ nước đôi thì chẳng phải đang chơi đùa tình cảm của Chu Thiếu Xuyên à? Lương tâm trỗi dậy, Hướng Vinh bắt đầu cố ý tránh mặt Thiếu gia. Ví dụ như lúc bà Tăng đến nấu cơm, cậu sẽ không về ăn cơm chiều, thậm chí còn cố ý kéo dài đến tận hơn mười giờ rưỡi tối mới ló mặt về nhà. Vào một hôm nọ, cậu tình cờ gặp đám quỷ Lí Tử Siêu ở căn tin, cả bọn kéo nhau tìm một góc ngồi xuống trà chanh chém gió. Nhân dịp anh em tề tựu đông đủ, Vương Nhận kể tin đồn mới rộ lên gần đây trong khoa quản trị kinh doanh. Có một nữ sinh khá nổi tiếng trong khoa quản trị, trắng trẻo, giàu có nhưng không mấy xinh xắn, nghe đâu trong nhà còn có khối tài sản lên đến hàng trăm triệu. Gần đây cô nàng đang cặp kè với trai Phượng Hoàng đến từ miền núi, hai người bắt đầu yêu nhau ngay dịp xuân về hoa nở hồi tháng ba. Vừa mới quen nhau không bao lâu mà cô đã dẫn trai Phượng Hoàng du hí ở Hong Kong và Ma Cao. Dạo này còn rộ lên tin đồn cô nàng đưa người tình nhỏ đi làm hộ chiếu, chuẩn bị cho chuyến du lịch châu Âu trong kỳ nghỉ. [3] [3] Trai Phượng Hoàng (凤凰男) – tiếng lóng trên Internet: đại diện cho những chàng trai xuất thân nghèo khó nhưng dám đấu tranh rời bỏ hoàn cảnh hiện tại. Trên internet, nó còn đại diện cho sự tự ti, keo kiệt và những quan niệm truyền thống (Thật ra "Trai Phượng Hoàng" còn dựa theo câu nói "山沟里飞出金凤凰" đại khái là Kim Phượng Hoàng bay ra khỏi núi) Vương Nhận kể cho mọi người nghe sơ lược câu chuyện, rồi cậu ta chế nhạo: "Trai trẻ kia đích thị là Kim Phượng Hoàng bay ra khỏi khe núi. Hình như trong nhà nó còn có ba chị gái, nghe bảo đi làm kiếm tiền cho nó ăn học. Hồi đó tao nghe nó nói, gì mà mỗi lần ăn cơm chỉ có đàn ông con trai mới được lên bàn, còn đàn bà phụ nữ phải ở bếp ăn cơm thừa canh cặn. Tao nhớ khi nó kể tới đây, bản mặt nó thiếu điều hất ngược lên trời. Nhưng tụi bây biết không, bây giờ nó quen bạn gái thì xếp re hẳn. Cô ta chỉ đông thì đếch dám đi tây, nghe lời răm rắp. Đậu mịe cái gì mà đàn bà phải hầu đàn ông, toàn là thứ cứt mũi! Nó giỏi thì thử lên mặt với bạn gái nó xem!" "Sao giống được? Chủ yếu cô ta không phải là con gái bình thường." Lí Tử Siêu tặc lưỡi, "Đây là người con gái cứu vớt nó khỏi hai chục năm phấn đấu chỉ trong một giây. Nếu là tao, tao cũng ờ rồi. Nhưng tao không hiểu, cô ta bị mù hả? Tìm ai chả được, cớ sao nhất định phải tìm người như nó? Tương lai nếu muốn phát triển, cô ta phải ngoại tình thôi." "Ờ." Cái Đuôi Mặn Mòi gật gù, "Môn đăng hộ đối nghe thì có vẻ cổ hủ nhưng vẫn có cái lý của nó. Giống như cô ta, mây tầng nào phải tìm mây tầng đó. Người giàu như cô thì phải tìm người lắm tiền giống mình. Kẻ giàu đi với kẻ giàu mới có đề tài chung. Để tao coi... Tìm người cỡ như Chu Thiếu Xuyên ấy. Nhưng cô ta không xinh lắm, chắc Chu Thiếu Xuyên cũng không thèm đếm xỉa đâu." Đột nhiên nhắc tới Chu Thiếu Xuyên, Hướng Vinh vốn không quan tâm lắm về chuyện tình cảm cá nhân của người khác chợt ngẩng phắt đầu. Cậu nghe Vương Nhận nói tiếp: "Mày không hiểu đâu. Người có tiền suy nghĩ khác người thường, họ không để bụng mấy chuyện nhỏ nhặt. Với lại tìm một người không tiền không quyền mới dễ kiểm soát, cái gì cũng phải nghe theo ý mình, cảm giác thành tựu là ở đây. Nói chung giống nuôi thú cưng đó." "Ờ, chắc vậy." Lí Tử Siêu nói, "Chưa kể còn có mấy kẻ lắm tiền thích vươn tay giúp đỡ người nghèo chủ yếu là vì muốn thoả mãn bản thân thôi. Tóm lại tội cho cô gái đó, bữa nào tổng kết mấy lời nói xàm xí của thằng kia rồi đăng lên mạng, lột bộ mặt thật của nó cho thiên hạ nhìn." Nói đoạn, hắn thúc nhẹ cùi chỏ vào người Hướng Vinh: "Đúng không, giống bài đăng tung tin của Anh Xuyên đó." Người nói vô tâm nhưng người nghe để bụng. Có lẽ Lí Tử Siêu không hề biết rằng, một cú thúc cùi chỏ của hắn không chỉ đơn giản là khều Hướng Vinh mà đã trực tiếp chọc thẳng vào tổ ong vò vẽ. Hướng Vinh lạnh lùng nhìn hắn: "Người ta tìm ai thì mắc mớ gì đến mày? Bộ ăn hết gạo nhà mày hả?" Lí Tử Siêu sững sờ, không chỉ hắn mà tất cả mọi người có mặt đều sửng sốt, Hướng Vinh hiếm khi nói chuyện bằng giọng gay gắt thế này. Lí Tử Siêu hoàn hồn, hắn buột miệng: "Nhưng chuyện này rõ rành rành ra đó mà. Một thằng khố rách áo ôm cố tình ôm đùi cô nàng giàu có, nếu không phải thì mày có ý kiến gì khác không?" "Tao có ý kiến thế nào thì mắc mớ gì đến mày!" Hướng Vinh đứng bật dậy. Cậu nhướng mày nhìn xuống Lí Tử Siêu đang há hốc mồm ngồi bên dưới, tự nhiên không thể nén xuống lửa giận đang cháy phần phật trong lòng. Cậu cười khẩy, "Có thời gian rảnh rỗi thì tự xem lại mình trước đi, xem thử coi mày đã tiêu hết tổng cộng bao nhiêu tiền cho Tôn Kiều." Vừa dứt lời, cậu chạy một mạch quanh trường cho đến khi thấm mệt mới ngồi sụp xuống ở bậc thang sau sân quần vợt, bấy giờ lửa giận trong lòng đã tiêu tan sạch sẽ. Điên rồi, mày ăn no rửng mỡ đúng không, Hướng Vinh? Cậu chống khuỷu tay lên bậc thang, ngẩng đầu nhìn trời xanh trong vắt trên cao. Người ta bàn tán chuyện người khác thì cản trở gì đến mày, với cả mắc mớ gì đến mày? Vậy... cách nhìn của người ta, quan trọng thật không? Hướng Vinh luôn nghĩ mình là một người phóng khoáng, cởi mở và không so đo tính toán thiệt hơn. Đây cũng là những nhận xét có cánh mà người khác dành cho cậu, nhưng dẫu sao sự phóng khoáng ấy cũng được xây dựng trên cơ sở thuần phong mỹ tục. Kể từ ngày hình thành tam quan* đầy đủ, cậu đã biết rằng một người, đặc biệt là người đàn ông, nếu không được các giá trị chính thống công nhận thì không thể đạt đến sự thành công theo nghĩa thế tục. Lời nói có thể giết chết một người. Tuy bây giờ cậu không như thể đi trên tảng băng mỏng, nhưng cậu vẫn cư xử thận trọng ở nơi đông người, không bao giờ làm chuyện nổi bật và cũng không come out. [4] [4] Tam quan: thế giới quan, nhân sinh quan và giá trị quan. Song khuynh hướng tính dục của cậu đã đi ngược với quan điểm của tất cả. Nếu dùng cách nói của họ thì có lẽ là cậu bị lệch lạc tâm lý. Dẫu cho hiện tại không công khai, nhưng một ngày nào đó khi mọi người đều biết ắt hẳn cậu sẽ nhận lấy kha khá cặp mắt soi mói lẫn khinh miệt của người đời. Xem ra mình đúng là mang số mệnh không thể trở thành một người 'chính thống'. Vừa nghĩ tới đây, tâm tính phản nghịch ẩn sâu trong lòng cậu đột nhiên bùng phát. Cậu nghĩ, sự chênh lệch về mặt vật chất giữa cậu và Chu Thiếu Xuyên không phải chỉ mới xuất hiện gần đây. Ngay cả khi bố còn sống, cậu và hắn đã là người không thuộc cùng một thế giới —— Gia tài của nhà họ còn chưa đến ba mươi vạn mà hắn chỉ cần nhắm mắt vung tay đã mua lại một công ty với giá ba mươi lăm tỷ, và mẹ nó còn là đô la... (300,000 RMB = 1,061,659,469 VNĐ; 35,000,000,000 USD = 796,718,650,000,000 VNĐ) Thế nên từ trước đến giờ mọi việc vẫn không thay đổi, vậy rốt cuộc cậu đang rối rắm và bất lực trước chuyện gì? Kể từ sau tai nạn của bố, cậu đã nhiều lần tự cảnh cáo bản thân phải biết trân trọng hiện tại. Cuộc sống này quá đỗi vô thường, hôm nay ta vừa cười nói vui vẻ nhưng chưa biết chừng ngày mai đã chia cắt ly biệt. Song nói thì dễ như trở bàn tay, cớ sao đến khi thực hiện cậu lại sợ sệt không thôi? Năm nay cậu chỉ mới mười chín tuổi, tại sao nhất định phải sống cuộc đời sợ trước sợ sau như dáng vẻ già nua của tuổi tám mươi chín? Nếu ngay cả dám yêu dám hận mà cậu cũng không làm được, vậy cậu còn ở đây hy vọng bản thân sẽ trở thành người đàn ông xứng với trời đất, xứng với mong đợi của bố làm chi nữa? Hoàn toàn vô nghĩa! Hướng Vinh, nếu mày cảm thấy đau khổ chỉ vì vài ba câu chỉ trích sau lưng của một người nào đó chẳng liên quan đến cuộc sống của mày, vậy mày đứng trốn tránh nữa, cứ chui thẳng vào góc biến mình thành con rùa rút đầu đi! Bị thúc đẩy bởi tâm lý nổi loạn, Hướng Tiểu Vinh suýt chút nữa đã chộp lấy điện thoại gửi cho Chu Thiếu Xuyên một tin "Tôi đồng ý, mình yêu nhau đi". Nhưng sợi lý trí còn sót lại đã níu kéo cậu trong giây phút cuối cùng. Trước tiên cậu tự cười nhạo bản thân mấy tiếng, sau đó mới bình tĩnh hoạch định con đường tương lai. Hay là đặt cho mình một mục tiêu nhỏ trước? Cậu nghĩ, đến cuối học kỳ, nếu kiếm được năm vạn tệ thì tổng thu nhập trong năm của cậu khoảng mười vạn. Đến cuối năm thì rút hết số tiền trong mấy quỹ tài chính kia, mua một căn hộ nhỏ ở vị trí tốt từ ba mươi đến năm mươi mét vuông rồi cho thuê, khi đó phí sinh hoạt của cậu và Hướng Hân không còn là vấn đề to lớn nữa —— Đầu tư bất động sản chính là một lựa chọn khôn ngoan nhất trong thời buổi ngày nay. Chỉ cần cậu vẫn còn 'tài sản' ở trong thành phố này, dẫu cho con đường phía trước khó đi cỡ nào thì cũng có thể vững lòng bước tới. (50,000 RMB = 176,849,687 VNĐ; 100,000 RMB = 353,699,374 VNĐ) Sau đó... Cậu sẽ không quan tâm đến những chuyện ruồi bu xung quanh nữa. Cậu sẽ mở lòng để đón nhận một mối quan hệ tình cảm, cũng sẽ toàn tâm toàn ý yêu thương một người. Mặc cho những ác ý của kẻ khác bủa vây, cậu vẫn không sợ mà dành trọn cho người trái tim trong lần đầu biết yêu của cậu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]