Bước vào phòng khách của Thẩm Trạch, liền nhìn thấy Tô Chính Quốc đang ngồi trên ghế sô pha đọc báo.Ông ngày thường vốn uy nghiêm, nay lại khoác lên mình bộ quân phục càng lộ thêm vẻ trang nghiêm, khí thế.
Khẽ mím môi, Diệp Nhược Sơ mở miệng gọi: "Ông ngoại."
Nghe vậy, vẻ mặt Tô Chính Quốc không chút dao động, tựa hồ như không nghe thấy nàng gọi, tiếp tục đọc báo.
Thái độ như vậy sớm đã trong dự liệu nên Diệp Nhược Sơ cũng không nghĩ nhiều.
Tô Lam đang pha cà phê, khuôn mặt được bảo dưỡng tốt lộ vẻ thành thục quyến rũ.
Nàng lại gọi một tiếng, "Mẹ."
"Đã về rồi!" Tô Lam ngược lại thái độ tốt hơn một chút."Ta đã cho người hầu dọn dẹp lại phòng, lát nữa người hầu sẽ đưa con lên phòng."
Đúng lúc này, một thanh âm trong trẻo truyền tới, "Dì Tô, cô ấy là vợ của Thẩm ca sao?"
Ngay sau đó, một thân ảnh màu đen xuất hiện trước mặt Diệp Nhược Sơ, nhìn nàng từ trên xuống dưới.
Sau đó, Lâm Nhất Dung nhíu mày, có chút chán ghét, "Dáng dấp cũng không có gì đặc biệt, Thẩm ca vì sao lại coi trọng cô ta a?"
"Nhất Dung!" Giọng nói Tô Lam hơi nghiêm khắc, ánh mắt chuyển sang Diệp Nhược Sơ, nói: "Nhất Dung còn nhỏ, nói năng thẳng thắn, con đừng để bụng."
Diệp Nhược Sơ cười nhạt, nhìn Lâm Nhất Dung, sau đó nói: "Mẹ, con đã biết, bất quá dáng dấp Nhất Dung tiểu thư quả thực rất xinh đẹp, hoa nhường nguyệt thẹn, con về phòng trước đây."
Lâm Nhất Dung nghe không hiểu ý của nàng, còn tưởng nàng đang khen mình, khuôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-dem-kinh-hi-tham-tien-sinh-xin-hay-tu-trong/1080680/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.