Thẩm Mặc Hàn thản nhiên dựa vào ghế sô pha, dáng vẻ lười biếng, “Cô Diệp không phải mới nói không phải là không cho cậu ta xem sao, nhưng phải có quan niệm đúng đắn khi xem. Vậy nên tôi không có lý do gì ngăn cản cậu ta xem, phải không?”
Đột nhiên bị chặn lời, cô hít sâu một hơi, đè nén lửa giận trong lòng, “Như vậy anh cũng nên cung cấp cho cậu ta quan niệm đúng đắn mới đúng chứ?”
Cô tự thấy bản thân mình không phải người dễ nổi nóng, nhưng anh ta luôn có thể dễ dàng khơi dậy lửa giận của cô chỉ bằng vài lời nói.
Thẩm Mặc Hàn cười nhẹ, trịnh trọng nói: “Vậy quan niệm đúng đắn là gì?”
Nghe vậy, Diệp Nhược Sơ trợn tròn mắt, lồng ngực không ngừng nhấp nhô, thậm chí cả mạch máu đều có thể nhìn thấy, cô nghiến răng nghiến lợi.
“Thẩm tiên sinh!”
Anh ta quả thực…quả thực…không thể nói lý.
Thẩm Mặc Hàn lại nhướng mày, nhiệt độ trong phòng không thấp, khiến má cô hơi ửng đỏ, chiếc áo khoác màu vàng nhạt càng làm tôn lên làn da trắng nõn trơn bóng của cô.
Đêm hoang đường đó chợt hiện ra trong đầu.
Đôi mắt lập tức trở nên tối sầm.
Anh ta không sợ làm hư Thẩm Mặc Thần sao?
Diệp Nhược Sơ lần hai nghiến răng nghiến lợi, “Thẩm tiên sinh, anh trình độ học vấn của anh là như vậy sao?”
Anh ta hoàn toàn không hiểu lời người khác nói, lại còn cố ý vặn vẹo ý tứ, cô suýt chút nữa tức giận đến nhảy dựng lên!
Thẩm Mặc Hàn lãnh đạm cười, “Xem ra, trình độ học vấn của cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-dem-kinh-hi-tham-tien-sinh-xin-hay-tu-trong/1080649/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.