- Lớp trưởng à, chiều cao của cậu cũng khiêm tốn quá đấy !
Gia Thiên Vũ vừa châm chọc vừa giành lấy khăn lau từ tay cô, nhìn dáng vẻ lau bảng khổ sở này lại khiến hắn có chút buồn cười. Dù sao lỗi cũng là do hắn, đâu thể để cô phải chịu thiệt thòi được.
- Cậu ngồi đó đi, mấy việc này cứ để tôi.
Ninh Tịch tròn xoe mắt, nhớ lại trước kia mỗi lần hắn bị phạt trực nhật, nếu không phải là doạ nạt mấy cậu bạn cùng lớp thì cũng là nịnh nọt mấy cô bạn hâm mộ hắn để họ trực nhật thay. Không ngờ hôm nay lại tự giác như vậy.
Xem ra cũng nên để cho hắn hối lỗi một chút, dáng vẻ này của hắn đúng là hiếm gặp mà.
Có hổ báo, trùm trường hay nam thần được nhiều người theo đuổi thì bị điểm kém vẫn sẽ bị phạt trực nhật như thường.
- Cậu có bao giờ suy nghĩ đến việc sẽ nghiêm túc học hành chưa? Cậu không muốn thử cảm giác làm một học sinh ưu tú sao?
- Có gì hay ho chứ? Tôi thà được làm những việc mình thích còn hơn là bị gò bó trong kỉ cương, nề nếp, bị mọi người xa lánh vì thành tích học tập quá xuất sắc như cậu !
Ninh Tịch bị nói trúng tim đen liền cảm thấy hơi nghẹn ngào, đúng là có chuyện này nhưng bị xa lánh vẫn tốt hơn việc trực nhật, bị trách phạt, bị phê bình, hạ hạnh kiểm, thậm trí còn bị mời phụ huynh lên gặp mặt nữa. Dù đôi khi cô cũng cảm thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-dem-hoan-ai-thay-giao-mau-dung-lai/2818547/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.