Chương trước
Chương sau
Cậu chủ, cứ để mặc cô ấy như vậy sao?

- Mặc kệ cô ta ! Là do cô ta tự mình chuốc lấy !

Giọng nói khàn của người quản gia có chút gấp gáp xen lẫn thương cảm nhưng cuối cùng vẫn bị dáng vẻ cứng nhắc của Trầm Phong làm cho im bặt, lầm lũi đóng cửa bỏ đi.

Trầm Phong ngồi bên cạnh cửa sổ, yên tĩnh uống một ngụm trà an thần, ngắm nhìn từng đợt mưa xối xả tấp vào cửa kính, sấm chớp vang trời.

Đêm nay sẽ rất dài...

Dưới cơn mưa tháng tám ồ ạt dữ dội, người người đều hớt hải trốn chạy những tia sét xé trời.

Trước cánh cổng cao vút kín mít che toàn bộ kiến trúc đồ sộ bên trong, Ninh Tịch không một tán ô, thân thể ướt sũng quỳ dưới dòng nước mưa lạnh ngắt.

Cả người cô đều tái đi vì lạnh, đôi môi nhợt nhạt không ngừng run lên từng cơn. Cô đã ngâm mình ở đây rất lâu rồi chỉ để chờ đợi cánh cổng kia mở ra nhưng tuyệt nhiên không một động tĩnh.

Khoảnh khắc cô quyết định đến gặp Trầm Phong cũng là lúc cô biết bản thân mình đã không còn đường lui nữa. Bằng mọi giá, cô phải gặp được hắn, cầu xin hắn giúp đỡ bằng không ngày mai mọi chuyện sẽ kết thúc bao gồm nguyện vọng của cô và sự hy vọng của mẹ - tất cả đều sẽ vì cô mà tiêu tan.

Cô quỳ đến khi đầu gối đã tê cứng, mưa ngày một lớn không có dấu hiệu dừng, nước mưa xối vào mặt khiến cho cô không thể mở nổi mắt, Ninh Tịch vẫn cắn môi chịu đựng cho đến khi trước mắt là một màu đen trải dài vô tận, cô ngất đi trong vô thức.

Cảm giác ấm áp bao phủ lên người, Ninh Tịch nhíu mày tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài lại nhận ra xung quanh không còn màu đen nữa mà thay vào đó là một màu trắng tinh. Nếu không kịp lấy lại ý thức, cô đã vội nghĩ đó là thiên đường.

- Tỉnh rồi?

Ninh Tịch giật mình nhìn sang bên cạnh, một khuôn mặt đẹp tựa thiên thần ngồi trên ghế tựa băng lãnh quan sát cô.

Lúc này sực nhớ ra gì đó, cô lật chăn lên rồi ngay lập tức đắp lại, mặt tự bao giờ đã chuyển từ tái nhợt sang đỏ bừng.

Cô thay đồ từ bao giờ mà bản thân cũng không biết vậy? Trên người chỉ còn duy nhất một chiếc sơ mi trắng rộng thùng thình không phải của cô, là của người đang ngồi kia.

- Thầy... thầy Trầm, đồ của em?

- Là tôi thay giúp cô !

Cô thật sự không muốn nghĩ tiếp nữa, chỉ cần tượng tượng ra cảnh đó thôi bản thân cũng đã đủ mất mặt rồi. Cô chui vào chăn định thần lại một lát, vẫn không đủ dũng khí để đối diện tiếp nữa, rốt cuộc vẫn phải nán lại trong chăn rất lâu mới dám thò đầu ra.



Trầm Phong lúc này mặc trên người bộ đồ ngủ, mái tóc còn hơi ướt vì ban nãy đội mưa bế cô vào đây, hơn nữa cũng không đeo kính, hắn ngồi trên ghế, bóng dáng cao lớn tĩnh lặng in trên sàn nhà.

Ninh Tịch lấy hết can đảm xuống giường, đôi chân trần chạm xuống nền đá hoa có chút lạnh. Đoạn cô vứt hết sĩ diện quỳ xuống trước mặt hắn, cất giọng khẩn thiết :

- Thầy Trầm, cầu xin thầy hãy giúp em !

Trầm Phong không ngạc nhiên, liếc nhìn xuống thân thể non nớt trong chiếc áo quá rộng không che được hết các bộ phận trên cơ thể Ninh Tịch, trong người hắn đột nhiên như có gì đó thúc giục. Hắn từ từ nâng khuôn mặt nhỏ nhắn kia lên bằng một ngón trỏ, giọng nói trở nên trầm khàn :

- Tại sao tôi phải giúp cô?

- Em...

Ninh Tịch chưa kịp nói thêm, đột nhiên vai áo vì quá rộng vô tình rơi xuống, nửa thân trên như một miếng thịt trắng thơm phơi bày ra trước mắt Trầm Phong.

Dục vọng bên trong một người đàn ông đích thực bất giác bùng lên mất kiểm soát, hắn bế cô ném lên giường, mạnh bạo chặn môi cô bằng một nụ hôn mãnh liệt, đầu lưỡi tham lam tách đôi môi anh đào tiến vào trong không ngừng xâm chiếm đến nghẹt thở.

Ninh Tịch mặc dù rất sợ hãi nhưng cam chịu, chỉ có thể đón nhận một cách thụ động nhất. Cô bằng lòng chấp nhận tất cả, dù lúc này, hắn có hành hạ cô đến chết vẫn là được hắn ban ơn.

Đôi môi hắn đã không còn yên vị trên môi cô nữa mà từ từ di chuyển xuống dưới, mơn trớn trên cổ cô, hôn lên xương quai xanh còn đọng lại vài giọt nước rồi cuối cùng dừng lại trên nhũ hoa nhỏ xinh, đầu lưỡi thuần thục kích tình.

- A\~

Ninh Tịch không tự chủ rên lên một tiếng khi ngón tay dài thô bạo chạm vào huyệt đạo ẩm ướt, tàn nhẫn trêu đùa.

Cô không thể không cảm nhận được thứ bên dưới đang dần vươn lên cứng ngắc chạm vào đùi cô có chút đau.

Roạt...

Chiếc áo sơ mi trên người cô bị xé thành hai mảnh dưới tay hắn, trực tiếp ném qua một bên. Thân thể mảnh mai cuốn hút không ngừng vặn vẹo dưới thân hắn, rất gợi tình.

Đầu óc cô trống rỗng, một dòng khoái cảm lân la chảy khắp cơ thể khiến tâm trí cô trở nên mơ hồ, song một cảm giác đau nhói từ thân dưới truyền lên kéo cô về thực tại.

Hắn vẫn mạnh bạo như lần đầu tiên vậy, trực tiếp mang *** **** to lớn tiến vào bên trong Ninh Tịch. Cô cắn chặt môi ngăn lại những tiếng rên rỉ kích thích, song vẫn không nhịn được mà kêu lên đầy uỷ mị.

Cô trong mắt hắn đầy khiêu khích, bên trong tuy có hơi chật hẹp nhưng lại thoải mái vô cùng.



Lúc này đã tự do xâm chiếm, chạm vào từng thành vách ấm áp trong cô, hạ thể cô không ngừng co bóp nhịp nhàng hại hắn như mất hết lí trí, quên mất mình đã từng ghét Ninh Tịch như thế nào. Trong đầu lúc này chỉ có ham muốn chiếm hữu cơ thể kia, *** **** di chuyển lúc ung dung, chậm rãi lúc lại mạnh bạo, vô tình như muốn xé đôi thân thể cô.

Ninh Tịch quả thực không tưởng tượng được đây lại chính là vị thầy giáo luôn uy nghiêm, lạnh lùng trong mắt người khác.

Hắn - đeo kính lên là một người thầy mẫu mực, bỏ kính xuống lại hoá thành cầm thú.

Mà con cầm thú ấy chỉ mỗi lần đứng trước Ninh Tịch mới tự do gầm thét, đem hết dục vọng kìm nén bấy lây giải toả lên người cô.

- Nói đi, rốt cuộc nơi này của em đã từng chứa bao nhiêu người rồi? - Trầm Phong gầm lên trong dục vọng, một tay nắm lấy eo nhỏ của Ninh Tịch làm điểm cố định để gậy thịt thuận tiện đưa đẩy.

- Em... thật sự... chỉ có một mình người !

Hắn cười khinh bỉ, ai sẽ tin lời cô chứ? Hắn đem một chút tức giận dứt khoát thúc mạnh...

- Không được...hmm mạnh quá ! Đau... đau em !

Ninh Tịch thét lên từng quãng âm thanh đứt đoạn, cô dường như vẫn chưa quen được sự mãnh liệt của hắn, tuy nhiên huyệt nhỏ ướt át lại giống như rất hân hoan đón nhận sự tiếp xúc da thịt kia.

Ngoài trời vẫn mưa không ngớt, một tia sét loé lên sáng bừng ngoài cửa sổ, chiếu vào hai cơ thể xích loã cuốn lấy nhau cùng trải qua một đêm hoan lạc trầm luôn.

- Cô Dư, cô Dư, thật sự không thể lên trên, cậu chủ đã dặn không được làm phiền !

- Tại sao tôi không thể gặp Trầm Phong, vậy bác Trầm, tôi muốn gặp bác Trầm !

- Ông chủ đêm nay không về nhà !

Mặc kệ thái độ khó chịu của Dư Sở Hạ, quản gia Lưu vẫn nhất quyết chặn đường không cho cô bước lên cầu thang. Đôi co một hồi cuối cùng cô ta cũng chịu bỏ cuộc rời đi, nhưng trong lòng thật sự không cam tâm.

Rõ ràng ban nãy đã nghe được âm thanh uỷ khuất phát ra từ trong phòng của Trầm Phong, lại thêm sự ngăn cản của bác quản gia khiến cô ta không tránh khỏi nghi ngờ. Dư Sở Hạ hoàn toàn không có ý định bỏ đi mà thay vào đó, cô ta ngồi trong xe đứng chờ trước cổng rất lâu...

Quả nhiên cô ta đoán không sai, cánh cổng mở ra, bóng dáng nhỏ nhắn của Ninh Tịch xuất hiện trong thoáng chốc đã leo lên xe của Trầm Phong. Mà dáng vẻ này nếu cô ta không nhầm thì đã từng gặp qua ở đâu đó.

- Anh Vạn, giúp tôi theo dõi cô gái kia !

- Vâng thưa cô !
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.