- Hắt xì \~ - Ninh Tịch chun mũi, cũng bởi vì buổi tối hôm đó dầm mưa quá lâu nên mấy hôm nay thân thể không được khoẻ, rốt cuộc lại bị hành hạ bởi một trận cảm cúm.
Trước giờ cô rất ít khi ốm nhưng một khi đã ốm thì bệnh sẽ rất dai dẳng kéo dài. Ninh Tịch cố gắng bước trên hành lang dài vô tận, toàn thân nhức mỏi, trên tay cầm một túi vải nhằm hướng phòng của Trầm Phong mà đi tới.
Mặc kệ biển báo "Không phận sự miễn vào" bành chướng bên ngoài, Ninh Tịch hiên ngang bước vào trong như một thói quen bởi cô biết một khi tấm bảng này xuất hiện, Trầm Phong chắc chắn đang ở trong phòng.
Quả nhiên, hắn làm vậy chỉ vì không muốn có bất kì sự làm phiền nào từ bên ngoài.
Vẫn là dáng vẻ trầm tĩnh ngồi bên bàn làm việc của hắn, phải công nhận một điều, con người này làm việc bằng cả tính mạng.
Ninh Tịch không gõ cửa mà bước vào, cô sợ kinh động đến người khác.
- Em xin lỗi vì đã không gõ cửa nhưng... em xin phép gửi lại đồ của thầy !
Ninh Tịch vừa nói vừa đặt túi vải lên bàn, bên trong chính là y phục mà cô đã mặc của hắn sau đêm đó vì đồ của cô chưa kịp khô. Cô cũng phân vân rằng có nên tìm đến nhà thầy Trầm để trả lại nhưng lại cảm thấy không hợp lý cho lắm nên đành phải tranh thủ lúc không ai để ý mà lẻn vào đây.
- Đồ đã mặc lên người, không còn sạch sẽ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-dem-hoan-ai-thay-giao-mau-dung-lai/2818538/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.