Ninh Tịch không biết mình đã ngủ bao lâu, ngủ đến khi hơi men trong người dường như tan biến hết chỉ còn lưu lại trong đầu cô một cơn choáng váng tột độ.
Cô khẽ trở mình, cơn đau nhức kéo đến cùng sự êm ái dưới lưng khiến cô bừng tỉnh lại phát hiện ra mình đã nằm trên giường từ bao giờ.
Đây là lần thứ hai cô tỉnh lại trong căn phòng u ám này. Ánh nắng đã chiếu đến tận chỗ cô nằm, một màu vàng nhàn nhạt phủ lên ga giường trắng tinh.
Đôi mắt có chút sưng đỏ của cô nhìn về phía cửa sổ nơi ánh nắng chiếu vào, Trầm Phong ngồi ở đó, điềm nhiên đọc báo. Hắn mặc trên người bộ đồ ngủ màu xám tro, vẫn đeo chiếc kính quen thuộc giống như một lớp mặt nạ hoàn hảo che đạy bộ mặt thật cầm thú bên trong con người hắn.
Mặc dù đã hai mươi bảy tuổi nhưng hắn còn rất trẻ, gương mặt giống như bị thời gian bỏ quên thậm chí có khoác lên bộ đồng phục học sinh cũng sẽ không ai nhận ra tuổi tác thật của hắn. Còn nhớ ngày đầu tiên gặp hắn ở trường cô cũng đã nhận nhầm hắn là bạn học.
- Dậy rồi à?
Hắn không hề nhìn cô nhưng lại biết rằng ánh mắt cô đang không rời khỏi hắn. Cô phản ứng giống như đang nhìn trộm thì bị phát hiện, lặng lẽ quay người đi. Một chút cử động cũng khiến toàn thân cô dấy lên những cơn đau âm ỉ từ trên xuống dưới.
- Mệt thì ngủ thêm một chút nữa !
- ...
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-dem-hoan-ai-thay-giao-mau-dung-lai/2818505/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.