Đi qua một đoạn cô mới có thể hít thở lại bình thường, song trong lòng vẫn thầm trách, không hiểu những người đó làm sao lại nhìn ra cô và hắn là vợ chồng chứ?
Hoặc là... cũng có thể !
Cô vừa suy nghĩ vừa nhìn lên khuôn mặt vẫn còn vương lại những giọt nước mưa của hắn, có một sự thật không thể phủ nhận, đẹp đến mê hồn - hoàn toàn đối lập với con người bên trong hắn.
Phải chăng đây chính là ác quỷ đội lốt thiên thần mà truyền thuyết vẫn hay nhắc tới?
- Có đem theo quần áo không?
Ninh Tịch lắc đầu, bình thường cô đều mang theo đồng phục nhưng hôm nay nghỉ học, cô nghĩ cũng không cần thiết vậy nên buổi chiều trở về chuẩn bị đồ ăn cô đã không bỏ quần áo vào balo. Giờ hối hận thì đã muộn rồi.
- Vậy chúng ta quay về phòng trọ lấy được không?
- Không được, giờ này khu trọ cũng không còn mở cửa nữa. - Ninh Tịch suy nghĩ một lúc. - Thầy để em xuống đây, em về phòng mặc tạm đồ của mẹ vậy.
- Không được ! - Lần này người phản đối là hắn, lấy lý do sợ mẹ cô phát hiện nhưng thực chất cái thân hình nhỏ bé này của cô bế lên rồi liền không muốn bỏ xuống chút nào.
Hắn mặc kệ mọi ý kiến của cô, bế cô đi thẳng xuống bãi đỗ xe dưới tầng trệt của bệnh viện, đặt cô ngay ngắn lên ghế phụ lái.
- Cởi đồ đi !
Hắn vừa chạm tới cúc áo đầu tiên đã bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-dem-hoan-ai-thay-giao-mau-dung-lai/2818487/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.