Thời tiết cũng thật biết chiều lòng người, từ ngày cô nói muốn đưa mẹ đi ngắm bình minh thì bình minh tuyệt nhiên không còn xuất hiện nữa. Mưa tầm tã đã ba ngày nay, cô chỉ có thể ôm vẻ mặt tiếc nuối đưa mẹ đi dạo vài vòng quanh hành lang hoặc ra sảnh lớn ngắm nhìn cơn mưa ào ạt trút xuống...
- Thầy Trầm đó...là người tốt.
Ninh Tịch đột nhiên khựng lại, bàn tay trên cán xe lăn nắm chặt. - Tại sao....mẹ lại nhắc đến thầy ấy?
- Ừm, mẹ chỉ là cảm thấy sự điềm tĩnh trong đôi mắt ấy, thật đáng kinh ngạc. Chắc chắn là một người đàn ông rất thích hợp để phụ nữ gửi gắm cuộc đời. Chỉ có điều... - Mẹ ngước nhìn cô đầy thâm tình. - Con còn quá nhỏ để hiểu được chuyện tình cảm.
Cô không hiểu nổi ý nghĩ sâu xa trong mắt mẹ lúc mẹ ngẩng đầu lên nhìn cô, song, lại vụng về né tránh.
Không ngờ chỉ mới gặp qua vài lần mà hắn đã để lại cho mẹ cô ấn tượng đến thế.
Đúng vậy, hắn chính là kiểu người mà gặp qua một lần liền không thể nào quên được.
- Vâng !
- Tiểu Tịch...- Giọng của mẹ cô trở nên chậm rãi, cô không hề nhận ra sự nghiêm trọng trong giọng nói ấy. - Nếu có một ngày mẹ nhất định phải đến một nơi thật xa, bỏ lại một mình con, con có trách mẹ ích kỉ không?
Ninh Tịch ngồi xuống bên cạnh, nghiêng đầu khẽ tựa vào đùi mẹ, rơi vào tĩnh lặng một hồi lâu.
- Nếu như nơi mẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-dem-hoan-ai-thay-giao-mau-dung-lai/2818484/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.