- Thiên Vũ, xích ra một chút, đâu nhất thiết phải ngồi gần như vậy. - Ninh Tịch cố gắng đẩy thân hình quá khổ của hắn ra xa trong vô vọng.
Gia Thiên Vũ mặc kệ, càng tiến đến gần hơn - Ngồi gần cậu tôi mới tập trung được.
- Thầy Trầm đang nhìn đó.
- Ai quan tâm chứ? - Gia Thiên Vũ hất hàm, gục đầu xuống vai Ninh Tịch. - Tôi mượn vai cậu được không, trong người đột nhiên có chút khó chịu.
- Cậu... phiền quá đấy ! Tránh ra...
Ánh mắt Trầm Phong lướt qua vài giây, bàn tay liến thoắng viết một đề bài lên bảng :
- Dạng đề bài này các em đã từng tiếp xúc qua tuy nhiên, đây là một đề bài nâng cao hơn, các phương pháp giải bắt buộc phải biến tấu, Ninh Tịch, mời lên bảng !
- D...dạ !
Gia Thiên Vũ nhìn Trầm Phong đầy phiền phức, đây có phải là cố tình chen ngang không?
Ninh Tịch loay hoay tìm ra đáp án cho đề bài kia, tuy có chút phức tạp nhưng cũng không làm khó được cô, trong một thời gian ngắn đã trình bày xong lời giải trước sự thán phục của mọi người bên dưới, quả không hổ với danh xưng học bá bao lâu nay của cô.
Trầm Phong xem xét một lát liền gật đầu, phất tay ra hiệu cho cô mau về chỗ nhưng khi cô vừa trở về ngồi bên cạnh Gia Thiên Vũ, trong lòng hắn liền cảm thấy khó chịu, không cam tâm mà gọi cô lên lần nữa.
Kết quả, nguyên cả buổi hôm đó cô không thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-dem-hoan-ai-thay-giao-mau-dung-lai-2/2858327/chuong-21.html