Căn phòng trước đây càng ấm áp bao nhiêu thì hiện tại càng lạnh lẽo, hiu quạnh bấy nhiêu. Cô ngồi trên giường, ánh mắt đờ đẫn tìm kiếm xung quanh, khắp mọi ngóc ngách đều là hình ảnh của mẹ, khoảnh khắc mẹ cười với cô, ngắm nhìn cô, giận dữ mắng cô vì bỏ bữa tối...
Bỗng cánh cửa bật mở, tiếng động làm những hình ảnh ấy tan biến vào hư vô !
- Tiểu Tịch, con về rồi sao? Sức khoẻ đã ổn chưa?
- Dì Lam, con ổn rồi !
Giọng cô đã trở nên khản đặc vì khóc quá nhiều. Dì Lam đương nhiên biết cô chẳng ổn chút nào, nhìn bộ dạng thất thần của cô là đủ hiểu, bà ngồi xuống bên cạnh cô, không nói gì cả, chỉ âm thầm chia sẻ nỗi buồn trong lòng cô.
- Người đó đâu rồi? - Dì Lam ngó nghiêng khắp phòng như tìm kiếm ai đó.
- Dì đang nói đến ai vậy?
- Thầy giáo của con ! Ninh Tịch, người ấy có thật chỉ đơn thuần là quan hệ thầy trò với con không?
Ninh Tịch ngẩn người, không biết bà ấy rốt cuộc có ý gì nhưng với tâm trạng hiện tại của cô cũng chẳng muốn quan tâm, chỉ gật đầu câu nệ.
- Vậy thì vị thầy giáo đó quả thật rất tốt bụng. Con biết không, hai ngày con không có ở đây, là một mình người ấy lo liệu hậu sự cho mẹ con, túc trực suốt một ngày bên linh cữu cho đến khi an táng. Dì nói con nghe, con nhất định phải cảm ơn người ta thật cẩn thận biết chưa?
-
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-dem-hoan-ai-thay-giao-mau-dung-lai-2/2858277/chuong-47.html