Thẩm Tầm ngẩn ngơ một hồi, bưng chung trà tiếp tục kể. "Gã Ô Hoàn này tâm tư rất sâu, gã luôn bị xa lánh nhưng vẫn có thể phản công trong tuyệt cảnh, những năm gần đây phất lên vùn vụt. Ta cử người ẩn núp chung quanh gã nhưng rốt cuộc không tìm thấy manh mối gì, cũng không thể xác định đến tột cùng có phải là gã hay không..." Tạ Cẩn cười: "Sau khi Hoàng Thượng ra chiếu lệnh, vì chuyện đồn điền mà Thẩm Uyên liên lạc với gã một lần nữa, bên phía nàng đã có thể xác định." "Phải, sau khi xác nhận là Ô Hoàn, sự tình dễ điều tra hơn nhiều," Thẩm Tầm gật đầu, "Thám tử của ta đã có phương hướng chính xác nên nghĩ mọi cách moi tin tức từ thân tín bên cạnh Ô Hoàn, từ miệng gã thân tín biết được ngọn nguồn của sự tình năm đó, nhưng vẫn không thể thâu tóm chứng cứ thiết thực. Hai bên liên lạc đều rất cẩn thận, không lưu lại bất luận thứ gì trên mặt giấy, chỉ nói miệng không bằng chứng, tuy nhiên..." "Tuy nhiên thế nào?" Tạ Cẩn lập tức hỏi. Ánh mắt Thẩm Tầm sáng lên, hàng mày vẫn luôn nhíu lại cũng giãn ra: "Lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt, nếu bọn chúng đã hành động thì ta tin tưởng có thể tìm chứng cứ xác thật. Chỉ là hiện tại chuyện cấp bách của chúng ta là phải giành được thắng lợi trong cuộc chiến với Phàn quốc, cho nên chúng ta cần nhịn một chút, Tạ Cẩn..." Tạ Cẩn hơi mỉm cười, cúi người lấy chung trà ra khỏi tay nàng rồi đan ngón tay hai người với nhau: "Ta biết, loại thời điểm này càng phải cẩn thận và bảo trì bình tĩnh. Thẩm Tướng quân âm trầm à, lúc này không còn sớm, ngài vẫn chưa tính rời đi sao?" Thẩm Tầm siết chặt tay Tạ Cẩn, ngón cái vuốt ve mu bàn tay anh chàng, tay kia hất tóc mái trên trán: "Vừa rồi chúng ta mải nói chuyện nên quên mất, trang nhật ký kia chàng còn chưa đọc xong phải không?" Nàng biết mình đang mang trọng trách trên vai, cũng biết mình nên rời đi từ sáng sớm, nhưng tối hôm qua Tạ Cẩn lộ ra một ít cảm xúc khiến nàng hơi lo lắng, vì vậy nàng thay đổi quyết định để nán lại lâu hơn, muốn cố gắng cho chàng thêm chút trấn an. Đương nhiên sâu tận đáy lòng, nàng cũng không muốn rời xa chàng. Tạ Cẩn ngẫm nghĩ, ngồi vào bàn giấy nhỏ trước cửa sổ, lấy giấy bút viết xuống toàn bộ đoạn nhật ký bị xé. Thẩm Tầm ghé cằm vào vai trái chàng, thưởng thức nét chữ lưu loát như nước chảy mây trôi nhưng vẫn mạnh mẽ cứng cáp rất có khí khái. Gió ban mai nhẹ nhàng vờn quanh, cửa sổ sáng sủa sạch sẽ, chỉ chốc lát Tạ Cẩn đã viết tới câu cuối cùng. "... đêm tĩnh mộng về, chỉ thấy một chiếc hoa tai giọt nước phỉ thúy đánh rơi bên người. Bận lòng hồi ức nhiều ngày, rốt cuộc vẫn không được tái ngộ." Anh chàng viết xong, gác bút thở dài một tiếng ảo não, ánh mắt buồn bã dừng trên mặt nàng. Thẩm Tầm rụt tay khỏi vai Tạ Cẩn, lẳng lặng nhìn anh trong chốc lát: "Chàng thở dài cái gì?" Tạ Cẩn nói: "Nàng đoán xem?" Thẩm Tướng quân hung hãn nhào tới, đôi tay nâng mặt anh, hôn mỗi bên khóe môi một cái rồi còn cắn nhẹ. Cổ họng Tạ Cẩn bật ra tiếng cười trầm thấp mà vui sướng, ôm choàng lấy nàng bế tới bên giường đặt xuống, đè lên người nàng dùng nụ hôn càng nhiệt liệt hơn để đáp lễ màn tập kích đột nhiên của nàng. Đệm chăn bị hai người lăn lộn vo thành một nùi, vạt áo Tạ Cẩn mở rộng, dưới lớp áo ngoài anh chàng vốn chỉ mặc quần trong hơi mỏng, lúc này một chân chen vào giữa hai chân nàng, phần dưới tản ra sức nóng không thể bỏ qua kề sát vào người nàng. Trong khi đùa giỡn quần áo Thẩm Tầm cũng bị xộc xệch, toàn bộ da thịt từ phần cổ đến xương quai xanh đều lộ ra, bàn tay chàng ta vói vào cổ áo nàng phủ lên một bầu ngực. Cảm giác độ ấm trên da thịt lẫn nhau dần dần lên cao và ngọn lửa dục đang bốc cháy trong thân thể chính mình, hai người đều vội dừng lại. Tay Tạ Cẩn phủ trên bầu ngực nàng giật giật, lưu luyến vân vê đầu nhũ rồi rút ra, thân người cũng chậm rãi thối lui. "Tướng soái đại nhân," anh cực kỳ tiếc nuối khép lại cổ áo nàng, "Hiện giờ không còn sớm, nếu ngài không đi thì không ổn đâu." Thẩm Tầm nhìn nhìn ánh nắng ngập tràn ngoài cửa sổ, ngồi bật dậy trên giường, lùa ngón tay chải chải mái tóc xõa tung, một lần nữa búi gọn gàng trên đỉnh đầu. Tạ Cẩn cột lại dây buộc tóc cho nàng, từ phía sau ôm lấy nàng hôn lên bên tai nàng một cái: "Nhớ kỹ lời hứa đấy nhé, chờ ngày ta tháo xuống mặt nạ, nàng phải mặc chiếc váy kia, tóc cũng phải chải... giống kiểu đêm đó!" Thẩm Tầm nhanh chóng sửa sang quần áo, đeo lên miếng bảo vệ tay và đai lưng, xoay người ôm eo anh hôn lên khóe môi anh một cái, vuốt ve chiếc mặt nạ: "Được được được, thật là dong dài... Ta đi đây!" Nàng cầm tờ giấy kia gấp lại nhét vào ngực, mau chóng đi xuống lầu đến góc tường viện tối hôm qua nàng trèo vào, quay đầu nhìn anh hơi mỉm cười. Tạ Cẩn đứng ở ban công lầu hai, nhìn nàng vứt dây móc câu qua đầu tường, túm lấy vạt áo giắt vào thắt lưng rồi nhanh chóng nắm dây thừng trèo lên đầu tường, quay lại nhìn anh chớp chớp mắt vẫy vẫy tay, sau đó biến mất bên kia bức tường vây. Nụ cười trên môi anh vẫn chưa tan đi, lắc lắc đầu rồi trở lại phòng ngủ, viết một phong thư mật cho Tạ Nghi. Tạ Nghi cai quản thương đội, phần lớn đều đã giao ra cho Tuyên Chiêu Đế, nhưng Tạ Cẩn để lại mấy mã đội cực kỳ quan trọng. Người trong mã đội này đều là mật thám được huấn luyện kỹ càng, mượn vỏ bọc kinh doanh thông qua trạm kiểm soát đi đến quan ngoại, có thể cực nhanh tản ra các ngóc ngách để thu thập dò hỏi đủ loại tin tức cần thiết. Hiện giờ thế cục giữa Phàn Quốc và Đại Tuyên rất căng thẳng, buôn bán ở biên cảnh đã sớm đình chỉ, nhưng giữa Tây Lương và Đại Tuyên mặt ngoài vẫn duy trì bình tĩnh, thị trường biên giới vẫn còn mở. Lúc này tiến vào Tây Lương, hẳn còn có thể lần theo dấu vết mục tiêu hoạt động mà tra được một ít manh mối hữu dụng. Anh không nghi ngờ năng lực của những thám tử do Thẩm Tầm phái tới Tây Lương, nhưng có thể điều tra thêm nhiều phương diện và góc độ, cũng coi như là một loại hiệp trợ và bổ sung. Tạ Cẩn viết thư xong, thu dọn qua loa một chút rồi cũng ra khỏi đại môn, cưỡi ngựa chạy về hướng quân doanh. Tạ Cẩn trở lại đại doanh vừa lúc giữa trưa, anh ngồi trên lưng ngựa, đứng ở bờ dốc cao cao nhìn xuống doanh trại của Âm Sí Quân hồi lâu. Vùng đất trống ở trung tâm bãi cát đã bị người và bùn đất san bằng thành một bãi đất phẳng, một góc doanh địa được rào một khoảng lớn làm chuồng ngựa, bên trong chính là hai vạn ngựa Hồ vừa đoạt lấy lần này. Từ nay, Âm Sí Quân có thể cưỡi trên lưng ngựa tác chiến, phương thức huấn luyện cũng sẽ đặt trọng điểm vào chiến thuật của kỵ binh và chiêu thức lập tức liều chết xung phong. Vũ khí trong tay Âm Sí Quân tất nhiên cũng cần đổi mới thành binh khí dài để áp dụng tốt phương thức lập tức tác chiến. Còn phải đoạt thêm một đống binh khí về đây, Tạ Cẩn suy nghĩ. Ánh mắt anh chuyển tới một đám Âm Sí binh đang xếp hàng lãnh cơm canh bên cạnh bãi đất trống. Bọn họ trầm mặc nhận phần cơm canh đơn giản, từng người bưng đến một góc, đơn độc ăn cơm. Bình thường vào thời gian này là không khí trong trại đều thoải mái vui vẻ, binh lính tụ tập tốp năm tốp ba, cho dù là người hướng nội cũng sẽ nói đùa vài câu với người xung quanh, thế mà các Âm Sí binh lại độc lai độc vãng lẻ loi một mình như những con dã thú âm thầm nhưng hung ác, nhanh chóng ăn xong rồi theo bản năng chộp lấy vũ khí nắm chặt trong tay, dường như chỉ có đao thương kiếm kích mới là bằng hữu vĩnh viễn của bọn họ. Tạ Cẩn biết, một khi có người đi đến bên cạnh bọn họ, Âm Sí binh sẽ ngẩng đầu lên, đôi mắt sau lớp mặt nạ hung hăng nhìn chằm chằm kẻ xâm phạm, hơi thở thô bạo hung ác trên người bọn họ hiển lộ hoàn toàn, giống như vũ khí trong tay bọn họ đã được uống máu khai phong. Tạ Cẩn nhìn nhóm người này, bọn họ là chiến sĩ của anh. Anh sẽ dùng máu rửa ngọn thương, dẫn dắt bọn họ xuyên qua khói bụi mịt mùng xương khô chồng chất, lập nên chiến công mới trên mảnh đất Bắc cảnh vạn trượng. Anh ngẩng đầu lên, dõi mắt nhìn về phía chân trời. Mây đen bắt đầu chồng chất, thời tiết buổi sáng vẫn rất sáng sủa, thế mà chỉ qua nửa ngày lại có dấu hiệu muốn thay đổi. Mây trắng bị xua tan nhường chỗ cho những đám mây đen quay cuồng, gió cuốn cát bụi bay tung tóe giữa không trung, tàn sát bừa bãi, dần dần bao phủ bầu trời. Cuồng phong thổi tán loạn mái tóc dài cột cao trên đỉnh đầu, cát bụi bổ nhào vào mặt nạ kim loại và miếng da bảo vệ tay rồi rào rạt chảy xuống. Giữa màn phong vân kích động, Tạ Cẩn có thể nghe được tiếng máu chảy ào ạt sục sôi trong cơ thể mình, tiếng ngân vang của trường thương cắm sau lưng. Giống như một đạo sấm sét giáng xuống đất bằng, trường thương vung lên chọc thủng trời cao, rồng vừa quẫy mình quấy động càn khôn, một đội quân dũng mãnh mọc lên từ Vọng Long Quan của Bắc cảnh, dưới ánh tà dương và ánh trăng cô độc, xuyên qua gió cát điên cuồng và bão tuyết mịt mùng, hành trình giết chóc đã được phát động dọc theo đường biên giới phía Bắc. Hổ dữ gầm thét, ưng đói che trời, vó sắt lướt qua vùng đất mênh mông hoang dã, như bánh xe luân hồi giáng xuống trần, ngọn lửa địa ngục quét qua núi sông, chỉ còn để lại xác chết xương khô cùng thịt bùn máu cát khắp nơi. Từng mảnh tàn tích như địa ngục Tu La hung hoang theo dấu chân Âm Sí Quân liên tiếp xuất hiện ở Mạc Bắc. Mọi người trố mắt choáng váng với khí thế và tốc độ hành quân như sấm sét của Âm Sí Quân, thán phục phương thức tác chiến đồng loạt chỉnh tề. Âm Sí Quân như mũi nhọn sắc bén lóe lên dưới vầng thái dương làm lóa mắt mọi người, sát tính thô bạo hung hãn khiến người người kinh hãi. Âm Sí Quân gần như giết sạch toàn bộ binh lực của Phàn quốc ở mặt trận phía Nam vùng Bắc cảnh, bắt đầu dời chiến tuyến lên hướng Bắc, một lần gần nhất còn đánh tới bờ sông Loan cách vương đô Phàn quốc không xa. Thủ lĩnh dẫn dắt đội quân này đã từng là thống soái của Bắc Cảnh Quân Tạ Vân Ẩn, lại lần nữa được người trên dưới triều đình Đại Tuyên đề cập tới thường xuyên với giọng điệu khác. Mà cái tên Tạ Vân Ẩn vốn đã như sấm bên tai ở Bắc cảnh, cũng lại lần nữa vang lên ngay tại dãy núi Vọng Long Quan rồi truyền khắp mọi ngóc ngách trong ngoài biên quan.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]