Sau cuộc mây mưa kịch liệt, cả hai người đều không muốn nhúc nhích, chỉ lau mình sơ sài rồi cứ thế ôm nhau ngủ say.
Hừng đông chưa đến thì Thẩm Tầm đã lặng lẽ chui khỏi vòng tay chàng, đi xuống lầu.
Nàng lục ra bộ quần áo của mình trong hòm xiểng, vào tịnh thất dùng nước ấm tắm rửa sạch sẽ. Tịnh thất này có một bể tắm loại nhỏ, có lẽ do quản sự không cách gì xây một cái thật lớn ở vườn sau dựa theo yêu cầu của Tạ Cẩn, vì thế làm một cái nhỏ trong phòng xài đỡ.
Mặc dù bể tắm để khô, nhưng nhân dịp đêm nay chủ nhân trở lại nên chiếc lu bên cạnh được đổ đầy nước ấm, nàng tắm rửa xong thay quần áo sạch rồi lại lên lầu hai.
Tạ Cẩn vẫn chìm trong giấc ngủ say, dung nhan lúc ngủ trông rất bình thản ôn hòa, mặt nạ cũng hoàn toàn an tĩnh. Trong ánh bình minh mông lung, sắc môi nhàn nhạt viền môi sắc nét tuyệt đẹp, Thẩm Tầm đứng ngắm một lát rồi cúi người xuống ghé sát mặt chàng.
Nàng nhẹ nhàng chạm vào hai cánh môi mỏng, đang muốn rời đi thì cái gáy bị giữ lại, người bị hôn trộm phản công làm chủ ngậm lấy môi nàng không buông.
Trong bầu không khí lành lạnh lúc bình minh, nụ hôn này mang theo độ ấm nhàn nhạt, vừa dịu dàng vừa triền miên, không có ý khiêu gợi tình dục nhưng vẫn khiến người thót tim.
Thẩm Tầm ngẩng đầu, thấy trong mắt chàng đong đầy ý cười mãn nguyện.
"Ta còn tưởng nàng đi rồi." Tạ Cẩn khẽ cười, giọng nói mơ màng và khàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-dem-gio-long-khap-bien-quan/440434/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.