“Tốt!” Người dẫn đầu hăng hái xung phong chính là Lý Phúc, ông ta xoa tay hầm hè: “Đấu sớm một ngày thì tình hình càng có lợi cho chúng ta. Thẩm Tướng quân nói có lý, mạt tướng tâm phục khẩu phục. Xin ngài cứ hạ lệnh, mạt tướng và các binh sĩ của Sất Phong Doanh mặc cho ngài sai phái!”
Các vị thống lĩnh đội kỵ binh khác dù chưa phụ họa nhưng vẻ mặt đều nóng lòng muốn thử, ánh mắt trước sau nhìn lên bản đồ biên giới phía Bắc.
Trên bản đồ, từ đường biên giới lui về ba mươi dặm là trú điểm mới của Phàn quân, đã được Thẩm Tầm đánh dấu bằng mực chu sa. Trong đó có mấy chỗ là quân đội Phàn Quốc thường xuyên lui tới để điều phối giữa các trú điểm, xưa nay tập trung không ít binh mã, cực kỳ quan trọng đối với Phàn quân.
“Nếu mọi người không phản đối những lời ta vừa nói,” Thẩm Tầm quét mắt nhìn vẻ mặt các tướng lĩnh, “Vậy tiếp theo sẽ nghị luận vấn đề mấu chốt -- -- Nếu chúng ta muốn chủ động xuất kích, trước tiên ra tay từ nơi nào?”
Lý Phúc nói: “Thẩm Tướng quân cứ phân phó là được, mạt tướng không hề từ chối.”
Vài tướng lãnh nghe ông ta nói trắng ra đến vậy đều ném cho ông ta cái nhìn mỉa mai. Lý Phúc lớn tiếng cãi: “Sao nào? Thẩm Tướng quân sớm đã định liệu trước, chẳng lẽ các vị suy xét còn chu toàn hơn được à?”
Tống Hành khịt mũi một cái nhưng không lên tiếng, Thẩm Tầm cười: “Lý Tướng quân cất nhắc ta, vậy ta không dám phụ ủy thác. Các
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-dem-gio-long-khap-bien-quan/440426/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.