Chương trước
Chương sau
Edited by Bà Còm
Lúc này Thẩm Tầm đã bình tĩnh lại, sau khi ngọn lửa phẫn nộ trong mắt nàng bùng cháy đến mức tận cùng thì chỉ còn lại hai đốm tro tàn, thay vào đó là ánh nhìn thương hại và không thể lý giải dành cho kẻ điên.
Ánh trăng chiếu vào mặt Khương Minh, tóc hắn tán loạn, vết máu trên khóe miệng đã khô. Hắn nhìn về phía Thẩm Tầm lần nữa, ánh mắt vẫn chuyên chú cuồng nhiệt.
"Tướng quân..." Khương Minh chồm người lại gần nàng, hoàn toàn không để ý mũi dao găm đã đâm vào ngực. Thẩm Tầm vẫn không nhúc nhích, hoàn toàn không có ý rút dao.
Khương Minh cảm thấy ngực hơi đau đớn, hắn cúi đầu nhìn nhìn vết đâm trào máu, hơi lui về phía sau một chút: "Tôi làm hết thảy chuyện này đều lấy danh nghĩa của ngài, Thái Hậu tưởng rằng ngài phân phó tôi làm vậy. Vốn dĩ ngài đã mất đi tín nhiệm của Thái Hậu, nhưng sau vụ này thì sự nghi ngờ với ngài hoàn toàn đánh mất, như thế không tốt sao? Ngài giành được binh quyền Bắc Cảnh Quân, sau này muốn lấy lại Tây Cảnh Quân cũng không phải chuyện khó..."
Hắn vừa nói vừa ngẩng đầu nhìn Thẩm Tầm, thấy vẻ mặt lãnh đạm của nàng, dần dần ngừng câu chuyện.
Hắn tình nguyện để nàng phẫn nộ quở trách hắn, thậm chí tình nguyện để nàng hung ác đánh đá hắn, chứ không phải nhìn hắn với vẻ mặt bình tĩnh giống như bây giờ. Ánh mắt nàng tối tăm lạnh lẽo, thoạt nhìn giống như giữa hắn và nàng đột nhiên xuất hiện vực sâu không thể vượt qua. Nàng nhẹ phẩy ống tay áo, không chút nào lưu luyến chiếc lá rơi xuống như chiếc thuyền con theo dòng nước lũ vượt sóng gió, càng trôi càng xa.
Hắn cảm thấy thế giới của chính mình hoàn toàn sụp đổ trong ánh mắt xa lạ ngăn cách của nàng.
Thẩm Tầm thu lại dao găm, không nói một lời mà đứng dậy, chẳng thèm liếc hắn một cái phóng lên ngựa giựt cương.
"Tướng quân, đừng đi!" Khương Minh bổ nhào tới ôm lấy chân nàng: "Tôi làm như vậy đều vì ngài!"
"Buông tay ngươi ra!" Thẩm Tầm quát, nhân thể hung hăng đá hắn sang một bên: "Khương Minh, trên chiến trường ta đã cứu ngươi, ngươi cũng cứu ta không chỉ một lần. Xét theo tình nghĩa nhiều năm đồng sinh cộng tử, ta không giết ngươi nhưng ta sẽ điều ngươi đi, chính ngươi tự giải quyết cho tốt. Hôm nay chúng ta ân đoạn nghĩa tuyệt, từ đây về sau núi cao sông dài, tuyệt đối không gặp lại!"
Nàng nói xong, nhanh chóng thúc ngựa, vung roi "Vút" một tiếng, vó ngựa tung bay trên mặt đất đầy bùn và cỏ khô, phi như điên rời khỏi nơi này.
"Ân đoạn nghĩa tuyệt..." Khương Minh đè tay lên ngực, nghẹn ngào la lớn: "Chi bằng ngài giết ta đi!"
Thẩm Tầm vẫn không quay đầu, cánh đồng bát ngát chỉ có tiếng gió vù vù đáp lại hắn. Khương Minh ngẩn ra một lúc lâu, chợt cười ha hả không thể khống chế, cười không ngừng đến mức nước mắt tràn ra. Bóng dáng nàng dưới ánh trăng chỉ trong nháy mắt đã mờ mịt, thực mau biến mất không thấy.
Hai khắc sau Thẩm Tầm chạy đến doanh địa, vội vàng vào lều chỉ huy. Thôi Yến chờ trong lều lập tức đứng dậy.
"Mời Thôi quân sư ngồi." Nàng cầm một trản trà lạnh trên bàn uống một ngụm: "Lúc chạng vạng khi tuyên đọc thánh chỉ, ta hơi chút phân tâm không nghe rõ. Nếu ông nhớ được, có thể thuật lại một lần hộ ta?"
Thôi Yến muốn nói gì đó, do dự một lát vẫn không nói ra, ngược lại giọng đều đều đọc thuộc lòng thánh chỉ: "Phụng thiên thừa vận Hoàng đế chiếu viết: Thống soái Bắc Cảnh Quân, Hoài Hóa Đại tướng quân Tạ Cẩn, coi thường triều đình và quy định của Binh Bộ chiêu mộ ám binh -- --"
"Ngừng lại!" Thẩm Tầm cắt ngang: "Chính là chỗ này..."
Nàng suy tư một lát, nhìn về phía Thôi Yến: "Nuôi riêng ám quân gần như cùng tội danh với mưu nghịch, vì sao thánh chỉ lại nói nhẹ nhàng bâng quơ đến thế, chỉ bảo là coi thường triều đình và 'Quy định' của Binh Bộ chiêu mộ ám binh?"
Trong mắt Thôi Yến lại hiện lên vẻ mỉa mai, lần này ông chẳng thèm che giấu.
"Thẩm tướng quân không biết thì cũng đúng thôi, coi như tôi có duyên giải thích cho ngài..." Thôi Yến ngồi xuống, chậm rãi nói: "Tạ tướng -- -- à quên, Vân Ẩn vừa ra khỏi kinh thành, nửa đường biết tin tức sự tình bại lộ, tức khắc quay về tiến cung, dưới sự trợ giúp Tuyên Dương Vương được diện kiến Hoàng Thượng. Vân Ẩn đã giao ra tất cả thương đội của Tạ gia, toàn bộ thương đội quy mô lợi nhuận cao đều dâng cho Hoàng Thượng. Tuyên Dương Vương cũng giao ra mối làm ăn với Tào Bang ở Giang Nam và phần ăn chia của hải vận phía Nam, lúc này mới được Hoàng Thượng đáp ứng một điều kiện."
"Điều kiện gì?" Thẩm Tầm đã đoán ra nhưng vẫn nhịn không được lên tiếng hỏi.
Thôi Yến đáp: "Hoàng Thượng đi thỉnh tội với Thái Hậu, giải thích Tạ gia và Vân Ẩn nuôi dưỡng ám quân ở biên quan là do Hoàng Thượng lén chỉ thị. Nếu bởi vì tội danh nuôi riêng ám quân mà liên luỵ chín tộc, vậy đầu sỏ gây tội là Hoàng Thượng, thân thích của Hoàng Thượng cũng không thể may mắn thoát khỏi. Hoàng Thượng quỳ một đêm ngoài Khôn Ninh Cung, Thái Hậu cân nhắc xong cuối cùng cho Vân Ẩn tội danh coi thường triều đình và quy định của Binh Bộ nên chưa kịp thời báo cáo, đồng thời giữ thánh chỉ và lệnh áp giải chậm lại năm ngày, để Vân Ẩn chạy đến Vọng Long Quan giao tiếp sự vụ Bắc Cảnh Quân."
"Nhờ vậy mà Tạ gia và chúng tôi có thể không bị liên lụy, nhưng Vân Ẩn bắt buộc phải bị xử tội thể theo luật pháp và hình pháp." Thôi Yến cười lạnh kết luận: "Cho nên xét đến cùng, việc này là dùng tiền giải quyết, tiền chính là thứ tốt, ai lại không thiếu tiền? Triều đình thiếu tiền, Hoàng Thượng càng thiếu tiền, muốn đối nghịch với Thái Hậu mà không có tiền riêng thì không thể được. Trước kia Vân Ẩn nhìn trúng điểm này, sổ sách tài khoản của thương đội vẫn luôn ghi chép rõ ràng, đề phòng có một ngày sự tình bại lộ thì có thể lấy nguồn tiền này ra cứu Tạ gia, đồng thời bảo hộ tại hạ và vài vị thống soái ám quân. Tuy nhiên, Vân Ẩn không ngờ Hoàng Thượng lại giở công phu sư tử ngoạm, ngay cả của cải của Tuyên Dương Vương cũng phải sung vào hơn phân nửa mới chịu nhả ra."
Thẩm Tầm cau mày suy tư, nghe Thôi Yến giải thích xong bèn trầm ngâm nói: "Ta đã biết, mấy ngày tới làm phiền Thôi quân sư để mắt nhiều hơn, ta sẽ hồi kinh một chuyến, cùng lắm sáu ngày sẽ chạy về. Vùng biên giới vừa trải qua trận đánh du kích nên vẫn còn kinh sợ, có lẽ sẽ yên ắng một đoạn thời gian, coi bộ Phàn Vương tạm thời không có hành động dị thường. Còn các tướng lãnh khác -- --"
Nàng dừng một chút, cười tự giễu: "Thôi, ta sẽ không giải thích cho bọn họ điều gì, nghĩ đến bọn họ cũng không muốn thấy ta, hết thảy sự vụ chờ ta trở lại rồi an bài."
Thôi Yến lẳng lặng nhìn nàng không trả lời, một lát sau chợt mỉm cười: "Thẩm tướng quân vội vàng hồi kinh để làm gì? Lúc này bụi trần đã lắng xuống, ngài cũng đã thâu được quyền quản hạt của Bắc Cảnh Quân. Sau khi Vân Ẩn chạy tới đại doanh, suốt hai ngày hầu như không chợp mắt, vẫn luôn an bài quân vụ từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, mỗi loại đều phải tự mình dặn dò cẩn thận. Chính vì muốn giao một Bắc Cảnh Quân an ổn không việc gì vào tay ngài, cậu ta không hề giữ lại chút gì. Cho dù ngài đối xử với cậu ta như vậy, cậu ta vẫn tận hết sức an bài thoả đáng cho ngài, ngài còn trở về làm gì? Muốn đến chê cười Vân Ẩn, biểu thị công khai thắng lợi của ngài hay sao?"
Ánh nến trong lều lập lòe lúc sáng lúc tối, chiếu vào gương mặt bình thường của Thôi Yến làm cho biểu cảm trở nên sắc bén, lời ông nói và ánh mắt mỉa mai giống dao nhỏ đâm vào ngực Thẩm Tầm khiến tim nàng đau đớn nhỏ máu, nhưng nàng vẫn ngồi thẳng tắp không hề động đậy.
Nàng nhìn Thôi Yến, hàm răng nghiến chặt, chờ ông tuôn hết những lời trào phúng bèn thò tay vào người lấy ra nửa con ác thú đặt lên bàn, cắn môi nói: "Tin hay không tùy các vị, trước nay ta chưa bao giờ lộ ra chuyện này -- nửa miếng lệnh bài ác thú trong tay Thái Hậu không phải là miếng Vân Ẩn đưa ta."
Thôi Yến hơi bị bất ngờ, tức khắc đứng dậy cầm nửa con ác thú đặt ở trong lòng bàn tay ngắm nghía. Một lát sau ông ngẩng đầu lên, ánh mắt tìm tòi nghiên cứu và hoài nghi bắn thẳng về phía nàng, không nói gì.
Trong mắt Thẩm Tầm lộ ra một tia hối hận và thống khổ, trầm giọng nói: "Việc này là thuộc hạ của ta làm ra, ta mất cảnh giác để hắn phát hiện. Mặc kệ nói thế nào, sự tình đích xác vì ta mà ra, cũng là từ ta tiết lộ ra ngoài, ta sẽ không trốn tránh trách nhiệm, cũng sẽ gánh vác những oán hận nên có. Nhưng chuyện đã đến nước này, có phẫn hận chỉ trích bao nhiêu cũng không thay đổi được gì, phải mau chóng cứu người ra."
Thôi Yến không lên tiếng, một lát sau lại cười khẩy lần thứ hai, cúi đầu nhìn nửa hình ác thú trong tay, lạnh lùng nói: "Ném nồi cho thuộc hạ cõng, loại sự tình này mọi người đều đã thấy nhiều. Nửa hình ác thú này muốn làm giả thật không dễ dàng, không có miếng gốc làm mẫu thì đâu thể nào mô phỏng nổi? Thuộc hạ của ngài thật có bản lĩnh!"
Ông dừng một chút rồi nói tiếp: "Thật ra Thẩm tướng quân không cần làm thế, tại hạ và các tướng lãnh nơi này đều sẽ nghiêm chỉnh nghe theo hiệu lệnh của ngài mà hành động, tuyệt không chống đối bất kỳ quyết sách nào của ngài, không đáng phải diễn như vậy. Nể tình Tạ gia và Vân Ẩn, chúng tôi tuyệt đối không có tâm phá đám ngài --"
Thẩm Tầm vẫn chưa biện minh, nàng biết hiện giờ Thôi Yến và các tướng lãnh Bắc Cảnh Quân đang nổi nóng, nàng giải thích càng nhiều thì trong lòng họ càng nghịch phản. Mặc kệ nói thế nào thì nàng cũng không thoát khỏi có liên can đến vụ này.
Khóe miệng Thôi Yến hơi mím lại: "Cho dù việc này thật do ngài làm, cho dù ngài lấy được soái ấn rồi bỏ mặc Vân Ẩn, chúng tôi sẽ không bởi vậy mà nghi ngờ bất luận quyết định gì của ngài sau này. Rốt cuộc mọi người đều là quân nhân, khi đối đầu với kẻ địch mạnh thì chuyện gì quan trọng chuyện gì nên xem nhẹ, chúng tôi vẫn có thể phán đoán -- ngài tội gì phải làm bộ làm tịch? Chi bằng dứt khoát nói thẳng ra là chuyện này do ngài chủ mưu, chết sống của Vân Ẩn ngài chẳng thèm để trong lòng, sảng khoái lưu loát một chút cũng phù hợp với tác phong trước sau như một của ngài."
Thẩm Tầm biết từ trước đến nay Thôi Yến là người nghĩ sao nói vậy, lời dùng không chút lưu tình, không chút uyển chuyển. Lúc xưa khi quân Tây Cảnh Bắc Cảnh tách ra, Thẩm Sí hơi sợ tính tình này của ông nên triệt bỏ chức trách tướng lãnh phòng thủ ở Ký Vân Quan, vì thế ông mới theo Tạ Kích đến Bắc cảnh. Nhiều năm qua Tạ Kích và Tạ Cẩn luôn bao dung coi trọng Thôi Yến, khó trách Thôi Yến rất trung thành với Tạ gia, nên khi xảy ra chuyện ông là người phẫn hận đau khổ nhất.
Thế nhưng nàng không thể ngờ, ngay lúc này những lời thốt ra từ miệng Thôi Yến lại sắc nhọn và ngoan độc tới mức đó, một hai phải đâm đối phương máu tươi đầm đìa mới bỏ qua.
Thẩm Tầm hít sâu một hơi, áp xuống các loại cảm xúc trong lòng, nhìn Thôi Yến chăm chú: "Các vị nghĩ như thế nào ta ngăn không được, tóm lại mấy ngày tới mong Thôi quân sư lo lắng nhiều hơn. Ta chỉ có thể hứa rằng, lần này hồi kinh ta nhất định sẽ đưa Vân Ẩn về, ta cũng tận hết khả năng bảo vệ hai vạn ám quân. Dù sao bọn họ cũng tâm huyết của Vân Ẩn và Thôi quân sư, nơi đây đích xác rất cần bọn họ."
Thôi Yến nửa tin nửa ngờ, hai người đối diện hồi lâu. Thôi Yến dời ánh mắt trầm tư một lát, chậm rãi đứng dậy hành lễ với nàng, tạm thời thu lại vẻ mặt trào phúng: "Vậy được, tại hạ đáp ứng ngài, cũng hy vọng ngài có thể nói được làm được."
"Nhất định." Thẩm Tầm đứng dậy đáp lễ: "Chuyện này không nên chậm trễ, sáng sớm ngày mai ta xuất phát ngay, tối nay còn phiền toái Thôi quân sư ở lại lều chỉ huy. Tình hình của Bắc Cảnh Quân ta chỉ biết đại khái, có vài chi tiết mong quân sư trình bày kỹ càng tỉ mỉ cho ta."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.