Hai người đi vòng qua hòn non bộ tinh xảo, quả nhiên ở rìa suối nước nóng phía trước, người đang ngồi nhàn nhã tựa lưng vào hòn non bộ chính là Tuyên Chiêu Đế Tiêu Trực mặc trường bào màu thiên thanh.
“Sao nào, không ngờ là trẫm phải không?” Tiêu Trực cười ha hả, đứng dậy tới đỡ Thẩm Tầm quỳ xuống hành lễ: “Mau đứng lên, hôm nay trẫm không phải Hoàng Thượng, A Tầm cũng không phải Phủ Quốc Đại tướng quân, huynh muội chúng ta tán gẫu thoải mái nhé!”
Nội thị dâng trà rồi dẫn Chu Trầm rời khỏi, trong vườn chỉ còn lại Hoàng đế và Thẩm Tầm.
Thẩm Tầm cười: “Hoàng Thượng đang chơi đùa gì thế? Thần thật rối não.”
Tiêu Trực cầm một gắp than nhỏ, nhẹ nhàng khơi than hồng trong lư hương nhỏ đặt trên bàn dài bên người, gắp một khối đàn hương thả vào, hơi mỉm cười giải thích: “Công văn của Binh Bộ là ta sai người đi trộm; vụ của Ngạc Vân cũng là ta lộ ra tin tức cho Du Chiêu nghi để Ngạc Vân chủ động liên lạc.”
Tiêu Trực không tự xưng “Trẫm”, ý định nói chuyện một cách thân mật rất rõ ràng.
Tiêu Trực dứt lời, ngẩng đầu liếc Thẩm Tầm một cái rồi nói tiếp: “Ta muốn nhìn xem sau khi A Tầm bị tước đoạt quyền quản hạt Tây Cảnh Quân vẫn sẽ giữ vững ý định ban đầu hay không? Vẫn muốn kiên trì điều tra rõ chân tướng năm xưa trả lại trong sạch cho đám người Ngô tướng quân?”
Thẩm Tầm chỉ cười cười không hé răng.
“Còn may A Tầm không khiến ta thất vọng, hành động cũng lưu loát không để người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-dem-gio-long-khap-bien-quan/440407/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.