Edited by Bà Còm
Source from Vespertine & Hanlac
Đại Tuyên mùa đông năm Hồng Vũ thứ hai mươi chín, Tuyên Chiêu Đế lên ngôi, qua năm mới sửa quốc hiệu thành Chiêu Hưng, đại xá thiên hạ khắp nơi thanh bình.
Trăng Trung thu năm đó cũng phá lệ trong trẻo tươi sáng hơn mọi năm.
Tạ Cẩn về kinh thành trước Trung thu một ngày, chính thức tiếp nhận thăng chức và bổ nhiệm của triều đình, từ trong tay Hoàng đế tiếp quản ấn soái và hổ phù của Bắc Cảnh Quân hãy còn ấm nóng cho phụ thân vừa dâng lên.
Ven hồ Tứ Vũ trong cung, Tuyên Chiêu Đế đích thân mở tiệc chúc mừng, tất cả võ quan đang có mặt ở kinh thành đều tụ tập dưới một mái nhà, tiếng hoan hô chúc tụng không ngớt. Màn đêm buông xuống phủ mờ mâm ngọc, hồ thu yên bình, hương rượu hòa trộn hương hoa quế ngào ngạt say điện Quỳnh lâu.
Sau một vòng chúc rượu, Tạ Cẩn đã hơi say. Ánh mắt thỉnh thoảng liếc về phía ghế trống đối diện, trong lòng bất giác hơi bực bội. Vị trí kia là chỗ của chủ soái Tây Cảnh Quân Thẩm Tầm. Anh biết cô ta đã về kinh sớm hơn anh hai ngày, nhưng dù cô ta bận rộn đến độ nào, cung yến đêm nay tốt xấu gì cũng tổ chức cho anh, không trông cậy vào cô ta thành tâm thành ý nói vài câu dễ nghe, nhưng ít ra lộ mặt một chút cũng nên chứ nhỉ?
Mệt anh không lâu trước đó còn chủ động suất quân đi núi Mông Giáp chi viện cho Tây Cảnh Quân, người này thật đúng là vong ân phụ nghĩa.
Thôi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-dem-gio-long-khap-bien-quan/440394/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.