Thân thể càng ngày càng nóng, đầu óc càng ngày càng mơ hồ, muôn vàn suy nghĩ đều bị vứt tuốt, Tạ Cẩn dựa vào sự dẫn dắt của cơ thể cùng bản năng chìm vào cơn sóng tình xa lạ.
Trong màn vây đỏ rực, một mảnh xuân sắc từng chút từng chút hé lộ, áo ngủ của nàng đã tuột ra khỏi người chỉ còn cái yếm đỏ thắm. Tạ Cẩn vòng tay ra sau lưng nàng, sờ soạng muốn tháo bung dây yếm.
Thẩm Tầm quàng đôi cánh tay vòng ra sau cổ anh, thân người lảo đảo như say rượu cọ qua cọ lại trên ngực anh, môi đỏ hôn lên xương quai xanh của anh một cách phóng túng, cắn một miếng vào hầu kết đang lên xuống như loài rắn độc ban cho anh cái chết ngọt ngào, ý loạn tình mê tìm lên bờ môi anh.
Không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà Tạ Cẩn lại hơi nghiêng đầu, giống như tránh đi theo bản năng.
Nụ hôn của nàng rơi vào khoảng không.
Lần ngoài dự đoán này khiến hai người đều sững sờ.
Lửa nóng kiều diễm rút đi như thủy triều, trong nháy mắt Tạ Cẩn đã ý thức được mình phạm phải một sai lầm không thể vãn hồi.
Thẩm Tầm là một người kiêu ngạo, cho dù đôi khi trông cô cà lơ phất phơ, nói chuyện không lựa lời, thích tuôn ra những câu khiến người dậm chân, nhưng anh biết cô cực kỳ mẫn cảm và kiêu hãnh, huống chi là trong trường hợp này.
Quả nhiên, cánh tay Thẩm Tầm tuy còn treo trên vai Tạ Cẩn nhưng ráng mây đỏ ửng trên má tiêu tán thực mau, vẻ mặt bình tĩnh trở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-dem-gio-long-khap-bien-quan/440379/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.