Thấy Ngu Tương đầu đầy mồ hôi lạnh, sắc mặt trắng bệch, Ngu Phẩm Ngôn bước nhanh hai bước, lo lắng hỏi: “Làm sao lại đau lợi hại như vậy? Đã đi tìm đại phu chưa?”
Ngu Tương giữ chặt ống tay áo của hắn, nói: “Ca, huynh muốn đi đâu vậy?”
Toàn thân tiểu cô nương đều lộ ra một cỗ cảm giác bất an mãnh liệt, có lẽ do mỗi ngày gần đây hắn đều đến làm bạn với nàng, một khi hắn rời đi liền sợ hãi như vậy. Ngu Phẩm Ngôn ngồi xuống bên giường, ôn nhu trấn an: “Ca ca đi ra ngoài ban sai, rất nhanh sẽ trở lại. Tương Nhi đừng sợ, có chuyện gì liền đi tìm Phùng ma ma, bà ấy sẽ chiếu cố muội.”
Ngu Tương chỉ một lòng suy nghĩ làm sao để có thể khiến hắn ở lại, Liễu Lục dẫn theo đại phu đi vào, đơn giản mời đại phu bắt mạch, còn có thể kéo dài một chút thời gian.
Ngu Phẩm Ngôn kiên nhẫn chờ, nghe đại phu nói không có gì đang ngại mới an tâm, lại dặn nha đầu nhanh chóng đi nấu thuốc, sau đó từng muỗng từng muống đút cho Ngu Tương.
Ngu Tương vừa uống, vừa vắt hết óc nghĩ biện pháp, bất tri bất giác đã uống xong chén thuốc.
Ngu Phẩm Ngôn thấy sắc mặt nàng không còn trắng bệch nữa, lại đút vào miệng nàng một miếng mứt hoa quả, thuần thục lấy cái gối mềm đỡ nàng nằm xuống, cẩn thận vén gọn góc chăn, dặn dò vài câu linh tinh: ‘Đừng sợ, nghỉ ngơi cho tốt" liền muốn ra cửa.
Đời trước, Ngu Tương có thể cảm giác được an nguy của anh hai, lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-dem-benh-kieu-dot-nhien-toi/118049/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.