Chương trước
Chương sau
Edit:Anh
Sau khi Lan Ninh về nhà, nhắc chuyện này với Song Thư Vân.
Cô khó hiểu nói: “Phụ nữ đó thật là điên. Em không hiểu được, em đến tột cùng có chỗ nào ngại mắt cô ta, cô ta cư nhiên có chuyện gì đều có thể đến xả lên đầu em. Cũng may mọi người rõ như ban ngày, bằng không em thật đúng là không thoát được cô ta mà.”
“Người loại thần kinh không bình thường này, không cần dùng tư duy của người thường nghĩ đến cô ta. Dù sao cô ta cũng đi rồi, sau này em đã được thanh tĩnh rồi. Đúng rồi, trong khoảng thời gian này đi làm tan tầm đừng đi riêng lẽ một mình, anh sợ thần kinh cô ta thất thường sẽ đến trả thù em.” Song Thư Vân nói.
“Không phải chứ, chuyện này liên quan gì đến em.” Lan Ninh không thể tin được nói. Tô Vân là bị công ty sa thải, lại không phải bị Lan Ninh cô sa thải, báo thù cô làm gì vậy?
“Cẩn thận một chút tốt hơn, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất. Em không phải nói cô ta không bình thường sao? Người không bình thường, chỗ nào có lý mà nói.” Song Thư Vân nói.
“Ò, em hiểu rồi, em sẽ cẩn thận một chút.” Lan Ninh nghĩ nghĩ, cũng cảm thấy Tô Vân thật sự không bình thường.
Kỳ thật Tô Vân tại sao lại chống đối cô như vậy, là bởi vì cô ta cho rằng Lan Ninh sẽ đem chuyện trước kia của cô ta và phó tổng nói ra sao. Trong công ty quả thật biết, người biết cô ta và phó tổng là quan hệ tình nhân, kỳ thật không có mấy người. Mà Lan Ninh thật đúng là chính mắt nhìn thấy, mà Tô Vân cũng bởi vì có quan hệ với phó tổng, ở trong công ty nhận được không ít chỗ tốt. Ông chủ bởi vì nguyên nhân của phó tổng, cũng mắt nhắm mắt mở.
Mãi cho đến khi phó tổng đi, ông chủ vẫn có thể chịu đựng Tô Vân, cũng bất quá là cảm thấy Tô Vân kỳ thật cũng là người phụ nữ đáng thương. Biết rõ phó tổng đối với cô ta bất quá cũng chỉ là thử cảm giác mới mẻ một chút, cô ta lại theo phó tổng mấy năm. Nhưng phó tổng lại vỗ mông bỏ đi, cũng không để lại cho cô ta cái gì. Lần này nếu không phải ở trước mặt ông chủ chửi bới lên đầu Lan Ninh, ông chủ thật đúng là sẽ không động đến cô ta. Công ty nào không nuôi hai người nhàn rỗi, huống hồ Tô Vân cũng không người hoàn toàn rảnh rỗi.
Nhưng cô ta người này chính là kỳ quái như vậy, rõ ràng dựa vào nổ lực chính mình có thể đem công việc làm tốt, cố tình lại dùng ái tình để dựa vào đàn ông. Cô ta mặc kệ là đối với đàn ông gì, dù sao mấy đồng nghiệp nam bên cạnh cô ta đều là như vậy. Cô ta rất nhanh liền có thể cùng mấy người đàn ông ở bên nhau, mập mập mờ mờ, đại đa số đàn ông đều hưởng thụ loại quan hệ này, có thể giúp chuyện của cô ta nếu tiện tay liền giúp.
Này cũng coi như là bản lĩnh sinh tồn của cô ta, dù sao dựa vào thủ đoạn này, cô ta sống cũng không đến nổi không tốt. Đây cũng là chỗ Lan Ninh thật sự không hiểu cô ta, bản thân Lan Ninh là bất luận trong tình huống như thế nào, có thể không cần người khác giúp đỡ liền sẽ kiên quyết từ chối không làm phiền người khác. Mà Tô Vân lại cực kỳ hưởng thụ loại cảm giác được người khác giúp đỡ này. Đặc biệt là được đàn ông giúp đỡ, yêu nhất ở biểu hiện của mấy người đàn ông.
“Sau này hay là anh đưa đón em đi làm tan tầm, kỳ thật có khả năng này, em tốt nhất là đổi công việc đi.” Song Thư Vân thấy cô giống như cũng hiểu ra được điều gì đó, lại nói một câu.
“Công việc này của em làm rất tốt, đổi làm gì? Cũng không thể vì chuyện này mà đổi công việc. Cô ta có bản lĩnh lớn như thế à, cả ngày tới nhìn chằm chằm em?” Lan Ninh nhanh chóng phản đối.
Song Thư Vân liền biết cô chắc chắn sẽ không đồng ý đổi công việc, anh cũng biết Lan Ninh là một người cực kỳ có năng lực độc lập, đừng nói quan hệ hai người bọn họ hiện tại không ổn định, dù là lúc tình yêu cuồng nhiệt, anh cũng không dám trực tiếp đối với công việc của Lan Ninh vung tay múa chân đâu.
“Được rồi, dù sao em cũng nên cẩn thận một chút.” Song Thư Vân chỉ có thể khuyên nhủ như vậy, bản thân quan sát kỹ một chút là được rồi.
Dù sao anh rất rõ, chuyện lần này, anh ít nhiều cũng là người đẩy sóng lên, nếu không Tô Vân cũng sẽ không bị cấp trên cô ta cả ngày nhìn chằm chằm. Đương nhiên, đây cũng là thiên thời địa lợi nhân hoà, hơn nữa bản thân Tô Vân xảy ra sự cố, mới khiến cho cô ta xong luôn.
“Ừ, em hiểu rồi. Ngược lại là anh, lần trước đi công tác lâu như vậy, mấy việc đó đều xử lý xong hết rồi hả? Em thấy anh gần đây giống như lại rảnh nữa rồi.” Lan Ninh quay đầu quan tâm nói.
Song Thư Vân sửng sốt một lúc, mới nửa đùa nửa thật nói: “Sự quan tâm này của em cũng quá không thành ý rồi. Anh đi công tác trở về đều đã qua hơn nữa tháng rồi.”
Nói thế nào nhỉ, trong lòng anh thật sự có chút chán nản, lúc vừa trở về, Lan Ninh ngay cả thuận miệng hỏi chuyện công việc của anh xử lý như thế nào rồi, đều không nói qua, chỉ đơn giản nói: “Anh trở về rồi. Xem ra còn khá thuận lợi.” Rồi cũng không đề cập đến phương diện công việc của anh nữa.
Lan Ninh bị anh nói có chút á khẩu không trả lời được, phát hiện chính mình quả thật không quan tâm bạn trai như anh ấy quan tâm mình vậy, yêu một người, không thể vài ngày không gặp mặt, mà không nhớ. Mà cô thì, trong khoảng thời gian Song Thư Vân đi công tác, căn bản là không có loại cảm giác thương nhớ ngày đêm như trước kia. Thậm chí còn nhanh chóng quên mất.
Đương nhiên, cũng không phải hoàn toàn không nhớ tới anh. Nhưng khi đó, phần lớn là không có ai chuẩn bị đồ ăn ngon cho mình, cũng không có ai quán xuyến hết việc trong nhà cho mình. Nhưng đây không phải bởi vì nhớ anh, mà là thói quen hưởng thụ anh vì chính mình làm việc này. Kỳ thật những việc này, không cần bạn trai cũng có thể làm tốt, bạn chỉ cần mời người giúp việc tốt một chút về cơ bản là có thể giải quyết.
Cô tự ngẫm lại một chút, cảm thấy cô hoàn toàn không thể giống trước kia toàn tâm toàn ý dành hết tình cảm cho đoạn tình cảm này.
Hiện tại cô tuy mỗi ngày cùng người đàn ông này ngủ chung, cũng rất hưởng thụ sự chăm sóc của anh, nhưng lại lúc nào cũng làm sẵn tư thế chuẩn bị rời đi. Rõ ràng, chuyện trước kia, vẫn để lại ấn tượng không thể xóa nhòa trong cô. Thậm chí ngay cả khi bản thân cô đặt ra cho chính mình, một cơ hội thử nghiệm này, đều không có thực sự làm điều đó.
Vì thế, cô có chút áy náy nói: “Thực xin lỗi, có thể là bận quá. Không quan tâm lo lắng anh.”
Song Thư Vân người nhạy cảm như vậy, lập tức hiểu rõ suy nghĩ của cô, biết cô là thật sự quên mất chính mình. Trong lòng lòng cực kỳ không thoải mái, nhưng lại chỉ có thể nhàn nhạt cười nói: “Anh biết, em chắc chắn là độc thân quá lâu. Còn chưa quen với cuộc sống có bạn trai.”
Anh không dám nhắc đến kết hôn, trạng thái trước mắt của bọn họ, Lan Ninh hiển nhiên không có chuẩn bị kết hôn. Coi như thật sự kết hôn, một số vấn đề vẫn như cũ không có cách nào tránh khỏi. Không giải quyết dứt điểm những chuyện cũ thời niên thiếu, không cởi bỏ khúc mắc của cô, cô mãi mãi sẽ chỉ coi chính mình là một người bạn tạm thời sống chung.
Để ngừa Lan Ninh vì xấu hổ mà bực bội, Song Thư Vân dứt khoát chuyển đề tài, hỏi: “Công việc của em luôn bận như vậy sao? Không có khi nào được rảnh rỗi?”
Lan Ninh lắc lắc đầu, nói: “Hình như em vào công ty này, vẫn luôn khá bận. Nhưng gần đây quả thật có chút bận quá mức. Chủ yếu là nhận được hai sản phẩm mới, chúng em làm bên thiết kế nghiên cứu và phát triển, phải đem sản phẩm thiết kế ra trước, làm ra hàng mẫu thực tế, mới có thể điều chỉnh thử công năng, xem có đạt được yêu cầu khách hàng không, lại căn cứ theo yêu cầu khách hàng mà cải biến, để đạt thành mục tiêu cuối cùng. Cho nên, bộ phận chúng em thật sự rất bận, bất quá chờ khi sản phẩm mới có thể sản xuất hàng loạt, chúng em sẽ rảnh rỗi một thời gian.”
Song Thư Vân không khỏi âm thầm mắng La Tăng Bình, thậm chí hối hận chính mình đã bê đá đập chân mình, chính là công ty anh đã cướp đi khách hàng của công ty Lan Ninh trước đó do Tô Vân phụ trách. Kỳ thật khách hàng này công ty bọn họ căn bản là không cần. Nhưng Song Thư Vân lại thấy không thể để Tô Vân khi dễ Lan Ninh, cùng La Tăng Bình nói một tiếng.
La Tăng Bình động não một chút, liền biết chuyện của Tô Vân và hai khách hàng này, lại động tay động chân, hai khách hàng này quả nhiên liền trở thành khách hàng của công ty bọn họ. Mặc dù bọn họ cũng không thực sự cần những khách hàng như vậy.
Hóa ra người ta cũng chỉ là coi trọng giao tình cũ, như cũ cùng công ty Lan Ninh bọn họ duy trì quan hệ làm ăn. Nhưng Tô Vân người này, luôn không đi đường chính đạo, mập mờ như có như không, vừa lúc hai công ty này lại có những biến động một số nhân sự, lại bị La Tăng Bình đào một cái, tự nhiên mà hủy bỏ hợp tác với Tô Vân.
Chờ khi cấp trên của Tô Vân phát hiện điều gì đó không ổn, đã không còn cách nào cứu vãn. Nếu Tô Vân duy trì quan hệ tốt, thời điểm trước khi bị người khác đào góc tường, sẽ biết, sẽ có biện pháp thích hợp xử lý. Nhưng Tô Vân hiển nhiên cũng không có duy trì các mối quan hệ tốt. Cho nên vị giám đốc Trình mới tức giận như vậy, đem Tô Vân xoay xoay vòng vòng mà dạy dỗ.
Tô Vân chuyên môn phụ trách hai khách hàng này, phó tổng cũ lúc trước cũng đi theo hai khách hàng này, mối quan hệ có thể nói cực kỳ cực kỳ thân thiết. Nếu không, cô ta cũng không thể dựa vào khách hàng cũ này, còn có thể ở trong công ty với tư cách nhân viên kỳ cựu, cuộc sống nhàn nhã. Giám đốc Trình đối với mấy việc làm của cô ta cũng là mở một mắt nhắm một mắt.
Nhưng Tô Vân cư nhiên hoàn toàn không biết điều đó, người ta liền trực tiếp không cùng bọn họ hợp tác nữa. Mất đi hai khách hàng này, tổn thất của công ty còn cực kỳ lớn. Thế cho nên, bọn họ không thể không toàn lực chạy đi tìm khách hàng mới, nhận những sản phẩm mới mà bọn họ không quen thuộc về làm.
Để có được một sản phẩm hoàn toàn mới, cực khổ nhất chính là bộ phận thiết kế nghiên cứu và phát triển. Mặc kệ sản phẩm mới này cuối cùng có thể thành công sản xuất hàng loạt để kiếm tiền hay không, nhưng bước đầu tiên này là cần thiết phải làm, bạn chỉ có thể đem yêu cầu mà khách hàng bọn họ muốn nhận được làm ra, mới có thể nói đến hợp tác sau này, đơn đặt hàng mới có thể tiếp tục.
Ông chủ cũng cực kỳ coi trọng, trực tiếp đem hai sản phẩm mới này đều giao cho Lan Ninh phụ trách. Thế cho nên, Lan Ninh gần đây bận như chó, mỗi ngày đều phải tăng ca, về nhà cũng không thể nghỉ ngơi sớm, còn phải không ngừng tìm tư liệu thiết kế,... Cô bận ơi là bận.
Song Thư Vân không ngờ sự can thiệp lung tung của mình, cuối cùng xui xẻo ngược lại là bản thân anh, Lan Ninh bận như vậy mệt như vậy, anh ngay cả phúc lợi của mình đều không thể không hủy bỏ đi một nữa, chỉ lo làm sao chăm sóc tốt cho Lan Ninh, sợ cô kiệt sức mà chết mất.
Hơn nữa những việc này, không thể để Lan Ninh biết, cũng không thể để đám người ông chủ Lan Ninh biết. Nếu người khác biết chuyện này có liên quan đến Lan Ninh, trong lòng cũng sẽ cảm thấy không thoải mái. Cũng may, hiện tại vẫn không có người biết công ty của La Tăng Bình và Song Thư Vân là quan hệ gì. Nếu Tô Vân biết, chắc chắn sẽ nhân cơ hội này náo loạn, nói là Lan Ninh nội ứng ngoại hợp, đào góc tường công ty.
Nghĩ như vậy, Song Thư Vân đều hận không thể đi mắng La Tăng Bình một trận, tuy giúp Lan Ninh đi chỉnh Tô Vân, nhưng khả năng mang đến hậu hoạn cũng không ít. Thậm chí sẽ làm cho Lan Ninh có lý cũng nói không rõ, thật sự khiến người trong công ty cảm thấy cô quá ích kỷ, vì bạn trai, không tiếc đào góc tường công ty. Về sau, nhân phẩm của cô đều sẽ có điểm đen.
Cho nên, anh nhanh chóng gọi điện cho La Tăng Bình, để cậu ta khắc phục tình hình. Anh không hy vọng mang đến phiền toái cho Lan Ninh, cũng không hy vọng Lan Ninh bởi vì việc này mà chịu tổn thương. Hơn nữa Lan Ninh rất coi trọng công việc này, đối với ông chủ cô cũng rất biết ơn. Nếu cô biết, chỉ sợ cũng sẽ rất khó chịu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.