Chương trước
Chương sau
Hôm sau, Hoắc Thủy Nhi vừa tỉnh lại thì nhận ra mình đang ngủ trên giường.
Cô ngồi dậy, sau đó nhìn sang bên cạnh, Cố Đoàn Thuần cũng vừa mở mắt.
“Anh… anh anh… sao anh ở trên giường?” Cô hỏi xong lại thấy không đúng nên hỏi lại: “Ý tôi là, sao tôi ở trên giường?”
Cố Đoàn Thuần ngồi dậy, vừa mặc quần áo vừa cười xấu xa, nhìn cô rồi nói: “Tôi cũng không ngờ, thì ra em chủ động như vậy.”
Đầu Hoắc Thủy Nhi ‘bùm’ một tiếng, từng mảnh vụn quay về trong đầu.
Nửa đêm qua cô càng ngủ càng thấy lạnh, sau đó đi vệ sinh, rồi quay lại thì leo thẳng lên giường ngủ luôn.
Cô mơ màng, nhớ là sau đó có người ôm lấy cô.
Ôi trời ơi…
Nhớ lại những điều này, quả thực Hoắc Thủy Nhi muốn tìm cái lỗ chui xuống cho rồi.
Cô lén nhìn Cố Đoàn Thuần, chỉ thấy tên này đã điềm nhiên như không mà xuống giường, bắt đầu mặc quần áo.
Và cái liếc mắt vô ý này, Hoắc Thủy Nhi đã nhìn thấy cơ bụng tám múi với đường nét rõ ràng của anh…
“Nhìn đủ chưa?”
Cố Đoàn Thuần chợt thốt ra một câu khiến Hoắc Thủy Nhi càng lúng túng, cô vội dời mắt đi.
“Ai nhìn anh chứ.”
“Mau dậy làm vệ sinh cá nhân rồi xuống ăn sáng, ông nội không thích người ngủ nhiều.”
“Ờ.” Đầu óc Hoắc Thủy Nhi hỗn loạn, cô cúi đầu mang dép, đỏ mặt đi vào nhà vệ sinh, bắt đầu vội vàng vệ sinh cá nhân.
Sau đó, Hoắc Thủy Nhi và Cố Đoàn Thuần cùng xuống lầu, cả nhà yên bình ăn xong bữa sáng, Cố Đoàn Thuần đưa Hoắc Thủy Nhi về.
Vừa về đến nơi, Hoắc Thủy Nhi đã nằm dài trên sofa phòng khách, thở phào một hơi.
Mặc dù cô vẫn chưa quen ở đây, nhưng cô vẫn thích ở đây hơn là đi đối phó với một đại gia đình, đoan trang diễn vai nàng dâu ngoan hiền.
Hoắc Thủy Nhi tháo giày cao gót, ngửa cổ nhìn Cố Đoàn Thuần: “Tôi đã theo anh về nhà tổ rồi, khi nào thì anh dẫn tôi đi gặp thầy của anh?”
Chỉ cần gặp được thầy, có lẽ cô có thể tìm được mẹ ruột của mình.
Nhìn thấy ánh sao trong mắt Hoắc Thủy Nhi, Cố Đoàn Thuần nhướng mày: “Tối qua em gây rắc rối ở nhà tổ, còn muốn bảo tôi dẫn em đi gặp người ta?”
“Anh!” Hoắc Thủy Nhi tức giận chỉ Cố Đoàn Thuần, không ngờ anh lại nói mà không làm!
Nhìn dáng vẻ cau mày của Hoắc Thủy Nhi, Cố Đoàn Thuần nở một nụ cười đắc ý.
Anh ngồi trên sofa, tùy ý tháo cà vạt: “Em dám nói em không gây chuyện sao?”
Hoắc Thủy Nhi: “…”
Đúng là cô không dám.
Hoắc Thủy Nhi cắn môi không phục, nếu không phải mấy người đó cố ý gây khó dễ cho cô, lẽ nào cô sẽ ra tay sao? Cô đâu phải người mà ai cũng bắt nạt được.
Nghĩ vậy, Hoắc Thủy Nhi chun mũi: “Vậy xem như là tôi gây chuyện đi, rốt cuộc phải thế nào anh mới có thể đồng ý với tôi?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.