Bốn mươi phút sau, Cố Đoàn Thuần đỗ xe bên ngoài nhà tổ nhà họ Cố rồi cùng Hoắc Thủy Nhi đi tới cổng bấm chuông cửa. Người mở cửa là chú Trương quản gia, chú ấy tươi cười đón Cố Đoàn Thuần và Hoắc Thủy Nhi vào nhà. “Ông cụ còn đang luyện chữ trong phòng sách, ba cậu ở sân sau, cô cậu có thể ra đó trước rồi lên tầng hai.” Chú Trương vừa nói, vừa đặt hai đôi dép lê trước khi hai người vào nhà. Cố Đoàn Thuần thay giày, đi vào bếp rót nước uống. Hoắc Thủy Nhi chậm hơn, cô vừa thay giày xong, ngẩng đầu lên thì thấy một người phụ nữ trung niên mặc sườn xám vải sa tanh màu lam nhạt đi tới trước mặt mình. Mái tóc xoăn búi cao, đôi mắt xếch lộ ra vẻ cay nghiệt. Hoắc Thủy Nhi nghĩ thầm, đây có lẽ là mẹ kế của Cố Đoàn Thuần, Ân Khiết. “Cháu chào dì ạ.” Cô lễ phép chào hỏi. Ân Khiết lại nhìn Hoắc Thủy Nhi với vẻ mặt chê bai, không thèm trả lời mà quay sang bảo chú Trương: “Đưa túi nhựa cho cô Hoắc để giày, tôi không chịu nổi mùi da kém chất lượng đó.” Chú Trương lúng túng nhìn Hoắc Thủy Nhi, nhất thời hơi khó xử. Hoắc Thủy Nhi dửng dưng cầm giày lên, ngoan ngoãn đưa cho chú Trương: “Vậy thì làm phiền chú, cháu cũng không muốn giày của mình bị dính mùi cay nghiệt ở đây.” Hoắc Thủy Nhi luôn thế đấy, người khác tốt với cô, cô sẽ đền đáp gấp mười lần. Nhưng nếu đối xử tệ với cô, cô nhất định sẽ ăn miếng trả miếng, không bao giờ nén giận. “Cô!” Ân Khiết rất tức giận nhưng không thể không kiềm chế, khịt mũi: “Một con bé nhà nghèo tới từ nông thôn, dùng thủ đoạn hèn hạ quyến rũ Đoàn Thuần nhà chúng tôi như cô mồm miệng thật sắc bén.” Là người tái giá, sau khi được gả vào nhà họ Cố, Ân Khiết luôn trù tính để con trai mình kế thừa gia nghiệp, nhưng chung quy cậu ta cũng chỉ mới mười tuổi. Hơn nữa ông cụ cũng không nhận đứa con riêng kia, trừ phi làm ông cụ chết, bà ta mới có thể giành được chút quyền lợi cho con mình. Cho nên bà ta lại muốn gả con gái riêng của mình cho Cố Đoàn Thuần, sau đó để con gái sinh con nối dõi cho nhà họ Cố. Chỉ có cách này, địa vị của bà ta và hai đứa con của bà ta ở nhà họ Cố mới được vững hoàn toàn. Nhưng Cố Đoàn Thuần không chấp nhận Cố Hàn Tình, ba Cố Đoàn Thuần cũng nói, tuy Cố Đoàn Thuần và Cố Hàn Tình không có quan hệ huyết thống nhưng cũng là anh em với nhau, dù thế nào cũng không thể kết hôn. Ân Khiết đang tìm cách để họ gạo nấu thành cơm thì bỗng dưng xuất hiện Hoắc Thủy Nhi. Sao bà ta không tức giận cho được? Hoắc Thủy Nhi mỉm cười: “Cháu theo đại gia, vậy còn dì là gì? Tu hú chiếm tổ chim khách sao?” Ân Khiết giận thở không nổi, suýt chút nữa ngất xỉu. Cô con gái Cố Hàn Tình vội vàng chạy qua đỡ mẹ mình, nhìn Cố Đoàn Thuần thờ ơ đứng bên cạnh với vẻ oán giận: “Anh Đoàn Thuần, sao anh lại để cô ta bắt nạt người khác như vậy chứ?” Hoắc Thủy Nhi cũng thấp thỏm, lặng lẽ nhìn sang Cố Đoàn Thuần. Trước khi đến, anh đã nhắc cô không được gây chuyện, nhưng cô vẫn không nhịn được. Hoắc Thủy Nhi đang sợ Cố Đoàn Thuần sẽ tức giận, nhưng lại thấy anh cầm miếng bánh đậu xanh đi tới nhét vào miệng cô: “Ăn cơm nhiều vào, ít nói lại, nếu em làm mẹ kế và em gái tức giận nữa, tối tôi sẽ phạt em đấy.” Nói xong, Cố Đoàn Thuần khoác vai cô đi ra sân sau. Hoắc Thủy Nhi đỏ mặt, ăn bánh đậu xanh, dạy dỗ kiểu gì thế này, phải nói là thể hiện tình cảm mới đúng! Xem ra Cố Đoàn Thuần cũng không phải người lương thiện đâu… Khi nhìn thấy cảnh vừa rồi, hai mắt Cố Hàn Tình đỏ hoe, cô ta hỏi Ân Khiết: “Mẹ, con không còn cơ hội nữa sao?” Ân Khiết đau lòng nhìn con gái, độc địa nói: “Chỉ dựa vào con ranh đó mà muốn giành đàn ông với con gái mẹ, mẹ sẽ khiến cô ta chết cũng không biết mình đã chết như thế nào.” “Mẹ, hay chúng ta thuê người phá mặt cô ta, để xem Đoàn Thuần có còn thích cô ta nữa không!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]