Cô chỉ muốn phản bác lại anh theo bản năng chứ không hề có ý trách móc sự sơ suất của Cố Đoàn Thuần khiến mình bị bắt cóc!
Cố Đoàn Thuần chỉ lạnh lùng liếc cô một cái, như muốn nói vì hôm nay cô đã phải chịu uất ức nên tôi mới không tính toán với cô.
Hoắc Thủy Nhi cũng không nói gì suốt chặng đường còn lại, bốn mươi phút sau xe dừng lại trước cổng một biệt thự, Hoắc Thủy Nhi mở cửa xe bước xuống, đợi một lúc không thấy Cố Đoàn Thuần xuống mà thấy hình như anh đang nói gì đó với tài xế.
“Đi thôi.”
Cố Đoàn Thuần xuống xe thấy cô vẫn đang đợi ở bên ngoài thì nhướn mày, trực tiếp khoác vai Hoắc Thủy Nhi đi vào nhà.
Ái chà chà… Ai có thể nói cho cô biết, đột nhiên dịu dàng như vậy là có ý gì không?
Hoắc Thủy Nhi lập tức đỏ mặt, nhưng cô vẫn ngoan ngoãn đi theo, thấy hai người về muộn như vậy, dì Liễu hơi giận nên rầy rà đôi ba câu, Hoắc Thủy Nhi không biết trả lời như thế nào, còn Cố Đoàn Thuần thì nói: “Công ty hơi bận.”
“Thế nhưng cũng phải chú ý đến sức khoẻ chứ, nhất là cơ thể gầy gò của bà chủ phải bồi bổ nhiều vào, hôm nay tôi đã hầm canh gà đấy.” Dì Liễu vui tươi hớn hở đi dọn cơm, Hoắc Thủy Nhi lại nhìn về phía Cố Đoàn Thuần.
Bỗng nhiên phát hiện, Cố Đoàn Thuần thực chất không có lạnh lùng như bề ngoài…
Có lẽ người đàn ông này dịu dàng hơn vẻ bề ngoài nhiều.
Sau khi dì Liễu chuẩn bị xong món
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-dem-bat-ngo-tong-giam-doc-sung-vo-nghien/1076376/chuong-152.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.