Chương trước
Chương sau
Phó Kình Hiên nhìn bóng lưng Bạch Dương, không ngăn cản cô rời đi.
Bởi vì anh biết, ngăn cản cũng vô ích, còn không bằng dùng những cách khác cứu Tử Yên.
Phó Kình Hiên mắt sâu như núi, cũng xoay người rời đi.
Bên kia, trong thang máy.
Lục Khởi vẫn còn hùng hùng hổ hổ: “Phó Kình Hiên quá hồ đồ, không biết xấu hổ lời như vậy cũng nói được.”
“Được rồi, em cũng không giận, anh còn tức cái gì!?” Bạch Dương nhìn dáng vẻ anh ấy tức giận, cười cười.
Lục Khởi bĩu môi: “Bảo bối, em không giận thật à?”
“Ừ, giận một lúc cũng được, giận quá lâu thì không đáng, dù sao cũng là người không quan trọng.” Bạch Dương nhàn nhạt trả lời.
Lục Khởi hưng phấn chớp mắt: “Bảo bối nói đúng, bọn họ chính là người không quan trọng, thế nhưng...”
“Cái gì!?” Bạch Dương đi ra khỏi thang máy.
Lục Khởi đi sát bên cạnh cô: “Phó Kình Hiên lần này không làm em từ bỏ ý định, chắc chắn sẽ không từ bỏ ý định, sợ sẽ làm gì đó.”
Ánh mắt Bạch Dương tối lại: “Nếu quả thật là như vậy thì làm tới thôi, dù sao em chỉ có một mình, chân đất không sợ mang giày, chẳng có gì đáng lo.”
Lục Khởi sợ hết hồn: “Bé yêu, đừng như vậy, em có chuyện gì thì anh làm thế nào?”
Bạch Dương liếc anh: “Được rồi, em chỉ nói vậy thôi, anh còn tưởng thật.”
Nhưng nếu như Phó Kình Hiên thật sự chọc tới cô.
Cô cũng không phải là không thể kéo anh ta cùng nhau nhau chấm hết.
Đang nói chuyện, đến phòng làm việc.
Bạch Dương đẩy cửa đi vào, cầm điện thoại ra gọi báo cảnh sát.
Cảnh sát vừa nghe cố ý giết người, lập tức xuất cảnh đi bắt người, sau đó Cố Tử Yên bị bắt ngay tại bệnh viện.
Lúc bị bắt, Cố Tử Yên cả người như trong mơ, trong lòng vừa sợ vừa hoảng.
Chuyện gì xảy ra, không phải Kình Hiên nói sẽ thuyết phục Bạch Dương không báo cảnh sát sao?
Làm sao Bạch Dương vẫn báo cảnh sát?
Sắc mặt Cố Tử Yên tái nhợt bị đưa về phòng thẩm vấn đồn cảnh sát.
Người bên đồn cảnh sát thông báo cho Bạch Dương ngay.
“Tôi biết rồi, cám ơn các người, tôi sẽ tới cung cấp chứng cứ ngay.” Bạch Dương mặt không cảm giác để điện thoại xuống, đứng dậy.
“Bé cưng, anh đi cùng em.” Lục Khởi vội vàng buông cà phê trong tay xuống nói.
Bạch Dương lắc đầu: “Không cần, anh ở lại Thiên Thịnh đi.”
“Được rồi.” Lục Khởi hơi bất đắc dĩ đồng ý.
“Đi trước đây.” Bạch Dương cầm túi trên bàn làm việc đi ra ngoài.
Rất nhanh, cô lái xe đến đồn cảnh sát, ngừng xe ở bãi đỗ xe cạnh đồn cảnh sát, sau đó mở cửa xuống xe.
Ngay khi cô vừa đi ra hai bước, đột nhiên sau lưng truyền tới một loạt tiếng nổ xe máy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.