Chương trước
Chương sau
“Có phải lúc đó cô bị thương, không nói với tôi không?” Tay Phó Kình Hiên nắm cánh tay Bạch Dương siết chặt hơn.
Bạch Dương cau mày: “Không có.”
“Thật sự không có?” Phó Kình Hiên híp mắt, hiển nhiên không tin lời cô.
Trước khi Tử Yên tỉnh lại, anh đã thấy cô đi đến bệnh viện bên kia.
Mặc dù không biết là khoa gì, nhưng cô đi kiểm tra sau khi bị ngã, không phải bị thương thì là cái gì!?
“Có bị ngã ảnh hưởng nội tạng không?” Phó Kình Hiên lại hỏi.
“Tổng giám đốc Phó, anh hỏi nhiều như vậy để làm gì, đây là chuyện của tôi, liên quan gì đến anh?” Bạch Dương tức giận châm chọc cười một tiếng.
Hỏi nhiều như vậy, không biết còn tưởng rằng cô là người rất quan trọng của anh ta, đang lo lắng cho cô đấy.
Phó Kình Hiên thấy Bạch Dương không muốn trả lời, nhấp đôi môi mỏng, khom người nhặt túi văn kiện trên đất.
Bạch Dương thấy vậy, mặt biến sắc, bước lên trước một bước nhặt lên giấu ở phía sau, không định cho anh xem.
Phó Kình Hiên cụp mắt, trong lòng càng thêm tin chắc, cơ thể cô có lẽ đã có chuyện thật.
Nếu cô không muốn nói, vậy buổi tối anh đi thăm bà nội, tiện thể hỏi một chút.
Lúc này, một chiếc xe màu đỏ lái tới, dừng ở bên cạnh hai người.
Cửa xe mở ra, Lục Khởi Khởi từ bên trong xuống, mạnh tay đóng cửa xe, bước hai ba bước tới bên Bạch Dương, cảnh giác nhìn Phó Kình Hiên: “Sao anh ở đây?”
Phó Kình Hiên nhàn nhạt liếc anh ta một cái, sau đó đem ánh mắt lại quay về trên người Bạch Dương: “Tôi đến tìm cô ấy thương lượng một chuyện.”
“Chuyện gì?” Bạch Dương nghi ngờ cau mày.
Cô không nghĩ mình có chuyện gì đáng để anh đến tìm cô thương lượng.
Phó Kình Hiên biết lời mình sắp nói có thể sẽ chọc giận cô gái trước mặt.
Vì vậy, anh cũng không mở miệng ngay, mà là trầm mặc chốc lát, mới mang vẻ áy náy, nói: “Liên quan tới chuyện hôm nay, cô có thể tạm thời không báo cảnh sát hay không.”
Bạch Dương sắc mặt trầm xuống: “Anh nói gì!? Anh bảo tôi không báo cảnh sát?”
Phó Kình Hiên mím đôi môi mỏng: “Ừ.”
Bạch Dương cười giận: “Phó Kình Hiên, anh có ý gì, lúc ấy tôi nói báo cảnh sát, anh không phản đối, bây giờ anh lại đột nhiên tới phản đối, rốt cuộc anh muốn làm gì?”
“Bé yêu, sao thế, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Lục Khởi Lục Khởi đầu óc mơ hồ, nhìn cô một cái, lại nhìn Phó Kình Hiên một cái.
Nhưng hai người không giải thích cho anh ta.
Phó Kình Hiên rủ mắt: “Tôi biết cái này là làm khó cho cô, nhưng mà...”
“Không có nhưng nhị.” Bạch Dương siết nắm đấm, lớn tiếng cắt lời: “Phó Kình Hiên, Cố Tử Yên muốn giết tôi, cô ta đẩy tôi xuống cầu thang, rõ ràng là muốn mạng của tôi. Vậy mà anh lại muốn tôi bỏ qua không báo cảnh sát, rốt cuộc là anh điên rồi hay là cái thế giới này điên rồi?”
“Cái gì!? Cố Tử Yên đẩy em xuống cầu thang?” Lục Khởi Lục Khởi rốt cuộc cũng hiểu chuyện gì xảy ra, giận đến cả người run rẩy, mắt đầy tia máu trợn lên nhìn Phó Kình Hiên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.