Chương trước
Chương sau
Ăn được một nửa, hình như Hoắc Thủy Nhi nghĩ đến chuyện gì đó hỏi: “Có phải anh đã đoán được sẽ có ngày hôm nay từ lâu rồi đúng không?”
“Hử?”
“Biết trước mấy cô gái kia sẽ khinh thường tôi đúng không?”
Đôi mắt đen nhánh như sao trời của Cố Đoàn Thuần lóe lên chút ý cười. Anh khẽ mở đôi môi mỏng, giọng nói êm tai hệt như tiếng đàn cello: “Em là vợ của tôi, mấy người phê bình em, hoặc là ghen tỵ với em, hoặc là quá nhàm chán.”
“Chúng ta chỉ là hợp đồng…” Hoắc Thủy Nhi nhịn không được nhấn mạnh.
“Cho dù là trước mặt pháp luật, hay là trước mặt mọi người thì đây đều là sự thật.” Cố Đoàn Thuần trần thuật.
Hoắc Thủy Nhi lập tức ngậm miệng không nói gì, hình như cũng khá đúng… Cô không suy nghĩ lung tung nữa, bắt đầu vui vẻ tập trung ăn cơm, không ngờ lúc này ở cửa sổ bên ngoài văn phòng, Đinh Tuyết Lan đang nhìn chằm chằm vào hai người bọn họ.
Vì sao?
Con nhỏ xấu xí kia làm sao xứng với tổng giám đốc…
Ăn cơm xong, Cố Đoàn Thuần không giữ Hoắc Thủy Nhi ở lại.
Ra khỏi văn phòng, Đinh Tuyết Lan chủ động dẫn Hoắc Thủy Nhi ra ngoài, nhưng lần này Hoắc Thủy Nhi lại nghe được rõ ràng những người khác đang bàn tán những gì về cô.
“Cô ấy là vợ tổng giám đốc trong lời đồn đó sao? Nhìn khí chất của cô ấy có chỗ nào giống với mấy cô chiêu nhà giàu chứ…”
“Đúng đó, sao tổng giám đốc lại thích cô ấy chứ?”
“Mấy cô không đọc tạp chí ngày hôm qua sao? Lúc sáng tổng giám đốc còn đi dạo phố với cô ấy nữa, cũng mặc bộ đồ này nè!” . truyện ngôn tình
Hình như nghe được tiếng bàn tán xôn xao của mọi người, Hoắc Thủy Nhi thả chậm bước chân.
Đi vào thang máy, lúc cửa sắp đóng lại, Đinh Tuyết Lan đi đến.
Hoắc Thủy Nhi thành thạo chào hỏi Đinh Tuyết Lan: “Thư ký Đinh, buổi trưa tốt lành.”
“… Buổi trưa tốt lành.” Đinh Tuyết Lan do dự một lúc, cuối cùng cũng nở một nụ cười công nghiệp hóa: “Cô Cố, cô đừng để ý đến mấy lời bàn tán kia, tổng giám đốc tuổi trẻ rất có sức hút, các đồng nghiệp nữ trong công ty không khỏi nảy sinh chút ảo tưởng với anh ấy, bây giờ ảo tưởng tan biến, cho nên mới biến cô trở thành đối tượng tấn công.”
Nói nghe rất có lý.
Dù sao cái tên Cố Đoàn Thuần này không chỉ là người đàn ông độc thân hoàng kim số một số hai trong thành phố S, còn nắm giữ mạch máu kinh tế của cả một thành thị, người đàn ông tài giỏi như thế này, nếu không có ai chiếm được thì trong lòng mọi người còn cảm thấy cân bằng một chút.
Bây giờ không ngờ lại bị một con tép riu là cô đột ngột xuất hiện giành lấy, mấy cô kia không tức chết mới là lạ đó!
“Thì ra là thế, vậy thư ký Đinh à, cô cũng thích tổng giám đốc Cố sao?”
“Hả? Cái này…” Đinh Tuyết Lan không hiểu nổi vì sao Hoắc Thủy Nhi lại nói như thế, vội vàng giải thích: “Tổng giám đốc Cố tài giỏi như thế, chúng tôi là cấp dưới, đương nhiên cũng thích anh ấy. Nhưng chúng tôi chỉ kính nể anh ấy trên phương diện công việc, học hỏi ảnh ấy mà thôi.
Hoắc Thủy Nhi cười cười, không nói thêm gì nữa.
Mọi người đều là phụ nữ, không cần phải nói nhiều, chỉ cần nhìn ánh mắt của Đinh Tuyết Lan là biết ngay cô ta mới là người nhớ thương Cố Đoàn Thuần.
Chẳng qua Hoắc Thủy Nhi cố ý nói thẳng ra là vì muốn cho cô ta biết đừng có chơi mấy chiêu trò vô dụng kia, tuy Hoắc Thủy Nhi cô trông rất dễ ăn hiếp, nhưng cũng không phải dạng vừa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.