Bóng đêm dần lui, mặt trời ló ra ở phương Đông, Hàn Lăng và Cốc Thu lưng đeo tay nải, được Lương mẫu cùng các hương thân phụ lão trong thôn đưa tiễn, cùng rời khỏi lương thôn ra trấn tập hợp. 
Lúc các nàng đi tới cửa thôn, phía sau truyền đến tiếng bước chân dồn dập. Các nàng tưởng cả thôn lại tới đưa tiễn nên quay đầu lại, lúc nhìn thấy chủ nhân tiếng bước chân kia liền kêu lên: “Nhị Cẩu?” 
“Các ngươi tiến cung làm cung nữ, ta cũng tiến cung làm thái giám, chúng ta vừa vặn có thể kết bạn mà đi.” Nhị Cẩu trên vai khoác một cái túi cũ đã được giặt sạch sẽ, cười ngượng ngùng. 
“Nhị Cẩu, ngươi điên rồi!” Cốc Thu kêu lên kinh ngạc. 
Hàn Lăng càng khiếp sợ hơn, mắt trợn tròn, miệng há hốc. Thái giám! Đó là vị trí như thế nào chứ!!! 
“Đi nhanh đi, đến muộn là không tốt đâu.” Nhị Cẩu không ngạc nhiên trước thái độ của các nàng lên tiếng thúc giục. 
Hàn Lăng nhìn Nhị Cẩu, chậm rãi nói: “Nhị Cẩu, ngươi thực sự muốn làm thái giám? Ngươi biết thái giám là thế nào không? Ngươi có biết là rất thống khổ không? Ngươi có thể chịu đựng nổi không?” 
Nhị Cẩu nhẹ nhàng cười một tiếng: “Không phải chỉ là cắt mất một miếng thịt ư? Ta bình thường cũng thường xuyên bị lưỡi hái đâm bị thương, có một lần còn bị cắt đứt một tay. Ngươi nhìn, đã sớm không còn đau.” Vừa nói, hắn vừa đưa tay phải ra trước mặt. (trời, so sánh hay nhỉ?) 
Nhìn cánh tay ngăm đen đã sớm kết vảy, nhìn vẻ mặt của Nhị Cẩu, trong lòng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-dem-an-sung/173665/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.