Chương trước
Chương sau
Vừa về tới nhà, Vi phong bởi vì quá mệt mỏi, ... nên bị an bài đến phòng hàn xước nghỉ ngơi, Hàn lăng bị người nhà kéo đến phòng ngủ của hàn phụ hàn mẫu.
"Tiểu lăng, cuối cùng chuyện gì đã xảy ra, con mấy năm đi tới nơi nào? Còn nữa,con ma ốm kia thật là chồng con sao? Con như thế nào lại chọn một nam nhân như vậy! Ayyy, đòi sống đòi chết kết hôn sự kiện lớn như vậy mà không nói cho gia đình biết." Đầu óc hiện lên Vi phong vô tình, bộ dáng lãnh đạm, hàn mẫu từ tận đáy lòng đã không thích.
"Đúng vậy, coi như có đi đâu cũng nên điện thoại cho chúng ta ! Còn nữa, ngươi trước kia không phải hay nói tương lai phải gả cho nhà quyền quý? Chính là ngươi hiện tại..." Hàn xước vừa nói, trong mắt hiện lên vẻ khinh thường.
Hàn lăng lúng ta lúng túng cười cười, nhìn ba người, nghĩ ngợi phải trả lời sao đây.
"Tiểu lăng..." Hàn mẫu lòng như lửa đốt, thúc giục .
Rốt cục, Hàn lăng nói dối năm đó như thế nào bị tiểu nhân giật đồ, bản thân lại như thế nào đuổi theo : ta đuổi theo tên cướp, ai ngờ không cẩn thận rơi xuống sườn núi, va đầu vào đá dĩ nhiên... Dĩ nhiên mất trí nhớ . May mắn a phong đã cứu ta, sau đó ta liền theo hắn ở trong hang núi , mãi đến tháng trước, ta nhớ lại tất cả, a phong lại vừa lúc bị bệnh, vì vậy ta dẫn hắn đi ra chữa bệnh, thuận tiện tìm gia đình. Ba, mẹ, là con có lỗi , hại mọi người thương tâm khổ sở nhiều năm như vậy."
Hàn lăng cảm giác được, đó là một việc tốt nhất giải thích, đầu tiên, như tại bản thân trải qua, căn bản không ai tin tưởng vào việc xuyên thời gian; thêm nữa nếu người nhà biết bản thân trở về nơi này trong thời gian ngắn lại ra đi tiếp, bọn họ nhất định bi thương hơn, hơn nữa, vạn nhất thương tâm quá độ mất đi lý trí, nói không chừng còn có thể đối xử nhẫn tâm với Vi phong.
"Tiểu lăng, đừng khóc, đừng khóc, việc này chỉ có thể nói là do trời định, may mắn ông trời phù hộ, chúng ta cuối cùng cũng có thể một nhà đoàn tụ." Hàn mẫu lệ nóng doanh tràng, kích động ôm sát Hàn lăng.
"À còn nói a phong ..., hắn rõ ràng nhất định bị sắc đẹp tỷ tỷ lung lạc,nên cố ý để tỷ tỷ ở lại trong núi, chiếm lấy tỷ tỷ." Hàn xước giận tím mặt.
"Tiểu xước, ngươi nói gì vậy!" Hàn phụ lập tức quát hắn.
"Ta có nói sai sao? Tỷ tỷ mất trí nhớ , còn hắn thì không . Hắn nếu không có tâm địa đen tối, sao phải mang tỷ tỷ đem giấu, như vậy chúng ta cũng không cần chờ nhiều năm như vậy một nhà đoàn tụ." Hàn xước nói xong đạo lý rõ ràng.
Thấy đệ đệ như thế hàm oan cho Vi phong, Hàn lăng vốn định vì Vi phong giải thích, rồi lại không biết như thế nào cãi lại tối hậu không thể làm gì khác hơn là trầm mặc, tiếp tục ôm mẫu thân trong lòng.
May mắn được hàn phụ hoà giải: "Tốt lắm tốt lắm, dù sao tiểu lăng đã trở về, chuyện trước kia để nó qua đi!"
Lúc này, hàn mẫu tâm tình kích động cũng từ từ lắng xuống, đột nhiên nghĩ đến một chuyện quan trọng: "Tiểu lăng, như vậy, a phong là một cô nhi, trong núi sâu đi ra, một người quen mặt cũng không có hả ?"
Hàn lăng lập tức gật đầu, lúng ta lúng túng liếc nhìn bọn họ - phản ứng, nghĩ thầm, cha mẹ nào cũng vậy - phản ứng cũng là bình thường, dù sao, cha mẹ nào mà không hy vọng con gái của mình được gả vào nhà hào môn?
Phát hiện chung quanh im ắng -, có điểm khác thường, Hàn lăng không khỏi chuyển đề tài: "Được, ba, mẹ, nhà đã chuyển rồi may mắn điện thoại vẫn như cũ, bằng không ta không nhanh như vậy tìm được mọi người ."
Hàn phụ đầu tiên khôi phục như cũ, "Tiểu xước sau khi tốt nghiệp đến công ty công tác, năm ngoái được thăng chức làm quản lí, hắn liền đổi sang nhà mới rộng hơn cho chúng ta cùng nhau sống chung ."
"Sợ ngươi trở về tìm không được chúng ta, chúng ta liền để lại số điện thoại cũ. Do vì khác khu, cũ - mã số chỉ có thể giữ lại một năm, may mắn ngươi sớm trở về, nếu là một tháng nữa, thì mã số không còn ." Hàn mẫu tiếp theo giải thích.
Hàn lăng không khỏi thở dài một tiếng, xem ra, tất cả vướng mắc trong lòng đã có an bài. Nàng lại nhìn về phía hàn xước, "Tiểu xước, ngươi đến công ty làm? Ngươi vừa tốt nghiệp đại học một năm ,sao thăng được nhanh như vậy?"
Hàn xước ha hả tiếu, "Kỳ thật là Vương đại ca cho ta cơ hội."
"Vương đại ca?"
"Vương bân đó, có lần nghỉ đông chị không phải dẫn hắn tới nhà của chúng ta chơi mà!"
Vương bân, omg!
"Công ty là hắn sáng lập sao?" Hàn lăng vui mừng hỏi lại.
"Ân, Vương đại ca thật là lợi hại, vừa mới tốt nghiệp liền cùng bằng hữu hợ tác mở công ty, dựa vào hắn xếp đặt, có tiếng trong giới thời trang hơn nữa hắn nhiệt tình với người ngoài, danh dự thành thực, càng ngày càng nhiều khách hàng thích cùng hắn hợp tác, công ty vừa mới bắt đầu với vài ba nhân viên phát triển trở thành hiện tại - mấy trăm nhân viên ."
"A bân thật sự thật bản lãnh, tính tình lại hiền hoà, một khuyết điểm cũng không có. Trái lại lão công của ngươi, gặp người nhà vợ cũng không gọi, chỉ thoáng cười nơi khóe miệng, y như đồ câm điếc so với A Bân thật kém cỏi. Người không biết còn tưởng rằng hắn xem thường chúng ta ." Hàn mẫu lại nhắc tới .
Hàn lăng trên mặt dâng lên vẻ xấu hổ, cơ hồ nhịn không được để bọn họ biết được Vi phong đích thực thân phận gì. Một thói quen cao cao tại thượng - lạnh lùng đế vương, chưa bao giờ thèm để ý tới người khác, mới vừa rồi có thể đối xử như vậy với mọi người, đã xem như không tệ .
"Ai nha, lão bà, ngươi cũng đừng so đo , hắn mới vừa rồi trong núi đi ra, khẳng định không ít thói quen xấu ... còn lễ giáo, cho hắn thêm thời gian đi, từ từ sẽ khá hơn." Nhận thấy tiểu nữ tình trạng quẫn bách, hàn phụ vội vàng an ủi thê tử, đồng thời lặng lẽ liếc con trai.
Hàn xước lĩnh hội, cũng gia nhập an ủi: "Tỷ tỷ gả cho hắn, còn có hài tử, coi như xong rồi. Còn nữa tỷ tỷ, Vương đại ca một mực nhớ tới tỷ, không bằng ta lập tức gọi điện thoại cho hắn tới."
"Đừng.." Hàn lăng vội vàng ngăn cản hắn, không biết làm thế nào -, nàng tựa hồ không thế nào gặp lại vương bân.
"Tiểu lăng, như thế nào đây? A bân mỗi lần lại đây đều hỏi con đâu, khó khăn lắm con mới trở về, cần phải cho hắn biết . Tiểu xước, ngươi mau điện thoại, thuận tiện gọi hắn chiều nay lại đây ăn cơm."
"Mẹ!" Hàn lăng không khỏi kéo dài giọng, "Hôm nào đi!"
"Ngươi..." Hàn mẫu lộ ra vẻ không giải thích được .
Hàn phụ mỗi lần đều lý tính -, "Lão bà, ngươi gấp cái gì khẩn cấp làm gì, còn nhiều thời gian, đợi mấy ngày nữa đi."
"Vậy được rồi!" Hàn mẫu chợt nhớ ra cái gì đó, quát to một tiếng, "Tiểu lăng, con nhất định đói bụng, ta quên mất ...trước tiên đem đồ cho con ăn."
"Cám ơn mẹ, không cần, con mới vừa rồi tại nông trường ăn hạt điều, tạm thời vẫn chưa đói." Hàn lăng nhìn bọn họ, chần chừ nói : "Con vừa mới lưu ý đến, hình như chỉ có 2 gian phòng ngủ, không bằng... Con và a phong đi tìm phòng trọ"
"phòng trọ cái gì, mẹ không cho!" Hàn mẫu lập tức phản đối.
"Chính là..."
"Vậy tỷ cùng tỷ phu ở phòng ngủ , ta ngủ ở thư phòng là tốt rồi."
"Như vậy sao được!"
"Tỷ à, ngươi còn khách khí với ta cái gì? Chẳng lẽ không xem ta là đệ đệ nữa?" Hàn xước giả vờ giận.
"Ta..."
"Tiểu lăng trong lúc tiểu xước và con sắp xếp phòng ta cửa hàng bách hoá mua đồ trở về, an tâm ở tại phòng tiểu xước ngủ đi."
Hàn xước đột nhiên lại gần Hàn lăng, thì thầm to nhỏ : "Ta thường xuyên ra ngoài chơi đến nửa đêm, hiện tại khó được có cơ hội đó .Chị giúp em có cơ hội này đó !"
Hàn lăng dở khóc dở cười, theo thói quen vỗ hai vai hắn.
"Tiểu xước, đừng tưởng rằng mẹ không biết ngươi có âm mưu gì !" Hàn mẫu phảng phất hiểu được âm mưu kia.
Hàn xước lập tức bày ra một cái mặt quỷ.
Tức thì, tất cả mọi người cười vang, mới vừa rồi còn đang căng thẳng.
Kế tiếp, hàn xước có việc về trước công ty, hàn mẫu cùng hàn phụ đi siêu thị mua thức ăn, chuẩn bị thực đơn phong phú chiêu đãi con gái và … không phải rất vừa lòng nhưng cũng miễn cưỡng đón nhận con rể.
Hàn lăng trở lại phòng hàn xước , nàng từ từ đến gần giường lớn, thấy gương mặt ngủ say của Phong , che lại chăn trên người hắn, vô tình đánh thức hắn.
"Ta lại đánh thức chàng rồi!" Hàn lăng mặt lộ vẻ ảo não.
"Ta không ngủ." Vi phong thấp giọng đáp, hắn rất mỏi mệt, nhưng ngủ không được, cũng bởi vì hoàn cảnh xa lạ, về phương diện khác nữa là? Chính hắn cũng không rõ ràng lắm. Bất quá, do hắn có nội công, lúc nãy nghe giọng nàng cùng người nhà mới vừa rồi tại phòng bên đối thoại, tất cả đều nghe hết!
"Ngươi có đói bụng không, ta đi đem đồ cho ngươi ăn."
Trong lúc Hàn lăng xoay người , Vi phong nhanh chóng kéo nàng lại.
"Làm sao vậy?" Hàn lăng ngồi xuống bên cạnh hắn .
Vi phong mắt lấp lánh, nhìn kỹ nàng một hồi , ôm chặt nàng "Lăng lăng, sớm biết như vậy ta không nên tới nơi này chữa bệnh!"
Hàn lăng kinh ngạc: "Phong, ngươi làm sao vậy? Lo lắng bệnh tình phải không? Ta không phải đã nói qua, bệnh này ở đây điều trị là chuyện nhỏ sao? Sáng ngày mai ta đưa ngươi đi bệnh viện, rất nhanh sẽ hồi phục mà."
"Lăng lăng, ta bệnh nhẹ thôi chúng ta trở về đi, trở về thế giới của ta, trở về Dụ trác hoàng triều, có được hay không? Có được hay không?"
Hàn lăng nhất thời tức cười. Kỳ thật, gặp qua cha mẹ rồi, từ tận đáy lòng bộc phát một suy nghĩ. Nói thật, nàng không muốn lại rời đi nữa.
"Nếu lạc lạc cũng cùng nhau trở về là tốt rồi!" Nàng vô tình thốt ra, không tự chủ được thở dài .
Vi phong vừa nghe, cả người cứng đờ, tiếp theo một lần nữa nằm xuống.
Hàn lăng thấy thế, trấn an: "Chính nghiêm đại sư không phải nói rồi sao, còn như bao lâu trở về, chúng ta chỉ có thể thuận theo tự nhiên."
"Phong a! Phong!" Phát giác Vi phong không phản ứng, Hàn lăng lại gọi tiếp.
"Ta mệt, muốn ngủ!" Vi phong đáp nét mặt không chút thay đổi, giọng nói bình thản như nước.
Ngủ? Hắn vừa mới không phải nói ngủ không được sao? Hàn lăng buồn bực, lập tức cũng cởi giầy ở bên cạnh hắn nằm xuống.
Đâu vào đấy hơi thở tự bên cạnh vang lên, Vi phong rốt cục mở mắt, dừng lại ngắm gương mặt đang say ngủ bên cạnh, nét mặt tái nhợt tiều tụy tràn đầy trầm tư.
O(∩_∩)OO(∩_∩)O một đêm ân sủng O(∩_∩)OO(∩_∩)O
"Ta nói không sai mà, bệnh này ở đây căn bản là chuyện nhỏ." Hàn lăng vừa đi lại bệnh viện vừa vui vẻ nhìn Vi phong.
Cả buổi sáng, thầy thuốc đưa Vi phong đi kiểm tra chẩn đoán bệnh, đưa vào loại máu phù hợp, trước đây Chính nghiêm đại sư dùng thần công bảo vệ tâm mạc cho Vi phong, sau lần trị liệu thành công, Vi phong khí sắc bắt đầu khôi phục hồng hào, tinh thần cũng khá hơn rất nhiều.
Cảm nhận được cả người tựa hồ bắt đầu tràn đầy sức sống Vi phong cũng mừng rỡ, "Không nghĩ nơi này y thuật phát triển thần kỳ như vậy."
Hàn lăng đang muốn nói tiếp, chợt thấy một bóng người cao lớn đang vội vã đi qua trước nàng. Nàng, phát hiện một vật từ người nọ rơi ra.
Hàn lăng cúi đầu nhìn, là giấy CMND! Nàng không cần nghĩ ngợi ngồi xổm người xuống chuẩn bị nhặt lên, thì giật nảy người.
Họ và tên: liễu đình phái
Ngày sinh: 6/8/1979
Giới tính: nam
Còn có... ảnh chụp... gương mặt quen thuộc quá.
"Lăng lăng, làm sao vậy? Lăng lăng!" Vi phong cũng ngồi xuống.
Hàn lăng lập tức hoàn hồn, cầm CMND đứng lên, tìm nam nhân vừa đi qua, hô to: "... Liễu đình phái!"
Rốt cục, người mặc âu phục kia quay đầu lại.
Hàn lăng nội tâm căng thẳng, thật là hắn, thật là đình phái! Cách hắn càng ngày càng gần, đang lúc nàng kích động thì người nọ lên tiếng trước ...trước nghi vấn: ", xin hỏi có chuyện gì cần ta đến giúp ?"
Không phải đình phái? Hắn không phải đình phái! Hàn lăng đầu óc lập tức hiện lên ý nghĩ này, ánh mắt này đang nhìn người xa lạ.
"Cô ơi"
"Này... Là của ngươi sao?" Hàn lăng chìa ra tờ giấy chậm rãi đưa đến trước mặt hắn.
Nam tử vui mừng lập tức nói cám ơn: "Mới vừa rồi may quá ! Cám ơn chị, thật sự cám ơn."
"Xin hỏi, anh tên liễu đình phái sao?" Hàn lăng chớp mắt cũng không nháy mắt.
"VÂng!" Nam tử gật đầu, ánh mắt dâng lên một nỗi nghi hoặc.
"Xin hỏi..."
"Lăng lăng, chúng ta về nhà thôi , ba mẹ đợi chúng ta lâu quá lại lo lắng đó!" Nãy giờ im lặng không nói Vi phong lên tiếng trước .
Hàn lăng không để ý đến, tiếp tục nhìn chăm chú nam tử phía trước.
Chàng trai nhìn đồng hồ đeo tay một chút nói: "Ách, có lỗi với cô, ta nếu có duyên gặp sau!" Nói xong, xoay người vội vàng rời đi.
Nhìn hắn không...chút nào lưu luyến, bóng lưng dứt khoát, Hàn lăng vẫn đang ngơ ngác thật lâu mới hoàn hồn.
Vi phong cũng nhìn chằm chằm vào bóng lưng kia, mãi đến hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt , hắn mới thu hồi ánh mắt, chuyển tới Hàn lăng sắc mặt bình tĩnh, đôi mắt đã sóng ngầm mãnh liệt, phập phồng e ngại.
O(∩_∩)OO(∩_∩)O một đêm ân sủng O(∩_∩)OO(∩_∩)O
"Nào, ăn nhiều một chút!" Hàn lăng cầm đũa gắp đồ ăn tới chén cho Vi phong .
Vi phong nhìn nàng thâm tình cười một tiếng, cúi đầu tiếp tục yên lặng ăn cơm.
Hàn mẫu ánh mắt, một mực nhìn hắn , nam nhân này không còn mềm nhũng như cái bánh bông lan nữa(câu này ta không biết dịch ). Trải qua nửa tháng an dưỡng, trước đây sắc mặt tái nhợt tiều tụy đã biến mất, thân thể gầy gò cũng chuyển thành cường tráng to lớn.(lấy lại phong độ trước cha mẹ vợ ùi)
Chính là, không ngờ bề ngoài hắn lại như thế này, hắn là một đại nam nhân, cũng không tệ lắm. Lại là ngẫm nghĩ một hồi, bà cũng nữa nhịn không được hỏi: "A phong, thân thể của ngươi đã hồi phục rồi hả?"
Vi phong ngẩng đầu, bởi vì trong miệng đang nhai, không kịp thời trả lời.
Ác cảm trong mắt hàn mẫu lại hiện ra .
"Mẹ, kỳ thật..."
Lần này, Vi phong không cho Hàn lăng thay hắn trả lời, hắn nhanh chóng nuốt rau vào trong miệng nói : " mẹ đừng lo."
Hàn mẫu nhìn vẻ ngạo mạn của hắn, thâm tâm lại cảm thấy không vui.
"Được tỷ phu, bệnh của ngươi đã trị khỏi, có nghĩ đến tìm công việc để làm chưa?" Hàn xước tùy ý hỏi một câu.
Công việc? Vi phong nhíu mày.
Hàn lăng vội vàng cười nói: "... không cần vội như vậy , để sau ,để sau đi"
"Tiểu lăng, nói vậy cũng không phải là sai, con sắp sinh rồi, mọi thứ đều cần phải chi tiền , chủ yếu nhất chính là, nam nhân phải có nghề nghiệp." Hàn mẫu nhân cơ hội nói ra lời muốn nói.
"Vương đại ca ngày mai trở về nước, không bằng ta hỏi thử, để tỷ phu có công việc để làm...trước . Được rồi tỷ phu, ngươi tốt nghiệp khoa nào ,trường đại học nào.. Ay để ta giới thiệu cho."
“Cha không phải thường xuyên dạy ngươi không được nói bậy sao?" Hàn phụ liếc nhìn hắn .
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.