“Hoàng thượng, xin đừng do dự nữa, chạy mau!” 【 Phong 】 lớn tiếng khẩn cầu, đồng thời, hắn lại kêu lên một tiếng, một mũi tên nữa đã đâm trúng cánh tay của hắn. “Vi Phong, hãy mau quyết định đi, ta không có nhiều thời gian đâu!” Trương Văn Trùng đã mất kiên nhẫn. Vi Phong nhìn chăm chú vào hắn, cất cao giọng nói: “Trương Văn Trùng, trẫm muốn thương lượng!” “Hừ, ngươi đang ở trong tình huống này, làm gì có tư cách cùng ta giao dịch?” giọng điệu Trương Văn Trùng trào phúng, ánh mắt thập phần khinh thường. Vi Phong biết 【 Phong 】 không thể trì hoãn quá lâu, vì vậy quyết tâm, nói với Trương Văn Trùng: “Ngươi mau lập tức rút lui, sau này đứng bên cạnh trẫm, trẫm hứa sẽ để cho ngươi dưới một người, trên vạn người!” “Ha ha ha!” Trương Văn Trùng lại là ngửa đầu cười một tiếng, “Ta còn tưởng rằng là điều kiện gì! Ta giờ đã là nhiếp chính vương, vốn là dưới một người, trên vạn người; huống hồ, ‘ một người ’ đó chẳng qua chỉ là một tiểu hài đồng chưa đầy ba tuổi. Ngươi nói xem, ta sẽ hợp tác sao?” Hắn ngừng lại một chút, mắt lộ ác ý, “Trừ phi, ngươi để ta xưng đế…” “Láo xược! Tên cẩu tặc, đại nghịch bất đạo, coi rẻ hoàng quyền, mạo phạm Hoàng thượng, tội đáng chết vạn lần, ta hôm nay muốn thay Hoàng thượng thu thập ngươi! !” 【 Phong 】 nổi trận lôi đình quát mắng. Nói xong, hắn nhìn sang Dạ, hai người rất ăn ý, kèm Vi Phong ở giữa, nhanh chóng bay lên. Trương Văn Trùng thấy thế, hô to: “Người đâu, bắn tên!” Tức thì, hàng loạt tên như mưa lao đến, rất nhanh, trên người 【 Phong 】 đã cắm đầy tên, quần áo hắn đã bị máu nhuộm ướt. “Phong, ngươi phải chịu đựng!” Cảm giác máu đang rơi từng giọt từng giọt lên tay mình, Vi Phong đau đớn kêu lên. “Dạ, Hoàng thượng sau này giao phó cho ngươi !” 【 Phong 】 nói xong, dùng sức đẩy Vi Phong về phía 【 Dạ 】 , bản thân thì rơi xuống đất. “Phong!” Vi Phong rưng rưng, bi thương nhìn theo nhân ảnh đang rơi xuống. “Hoàng thượng, chúng ta đi!” Dạ cũng đầy mặt ai thiết nhìn theo chiến hữu giữa làn mưa tên, cuối cùng, túm lấy Vi Phong chạy đi. “Đuổi theo cho ta! Nhất định phải bắt được bọn họ!” Trương Văn Trùng hổn hển. Trong lúc bọn thị về chuẩn bị bay lên truy đuổi thì một hắc y nhân khác lao xuống, kịp thời ngăn chặn chúng lại phía sau. Bốn phía lập tức diễn ra một tràng chém giết đẫm máu. O(∩_∩)OO(∩_∩)O một đêm ân sủng O(∩_∩)OO(∩_∩)O “Ba con K!” Cốc Thu rút ra ba quân bài đặt trên cỏ. “Qua!” Ti Thải nhẹ giọng nói. “Không có!” Vi Lạc cũng lắc đầu. Chỉ có Hàn Lăng, mặc dù cầm bài trong tay nhưng tâm tư không biết đang phiêu du nơi nào. “Lăng, đến lượt ngươi ra bài, Lăng…” Cốc Thu gọi. “Mụ mụ…” Vi Lạc ngồi cạnh Hàn Lăng cũng lay lay cánh tay Hàn Lăng. “Ân?” Rốt cục, Hàn Lăng cũng phục hồi tinh thần. “Cốc thu đánh ba quân K, ngươi có đỡ hay không?” thanh âm ôn nhu của Ti Thải vĩnh viễn vẫn ôn hòa như vậy. “Ách,, không có!” Sau đó Hàn Lăng cứ ngơ ngơ ngẩn ngẩn, mỗi lần đều phải để mọi người nhắc mới ra bài. Cốc Thu và Vi Lạc thu lại bài, Ti Thải đứng dậy, tới bên người Hàn Lăng, ôn nhu hỏi: “Đang nghĩ đến Hoàng thượng sao?” “Ân!” Dung nhan Hàn Lăng lộ ra vẻ lo lắng, “Đã nhiều ngày như vậy rồi, không biết hắn thế nào.” “Yên tâm đi, Hoàng thượng tài giỏi như vậy, nhất định không có việc gì!” Ti Thải ngoài mặt an ủi Hàn Lăng, kỳ thật nội tâm cũng đang thấp thỏm bất an. “Lăng!” Hốt nhiên, một người cao lớn chạy tới, là Tiễn Cẩm Hoành! Hôm đó, sau khi Hàn Lăng và Cốc Thu gặp lại, cũng mau chóng sai người đưa Cẩm Hoành vào. Cốc Tthu, Ti Thải và Hàn Lăng cùng ở; Cẩm Hoành ở trong một gian phòng nhỏ mà nữ vương bố trí cho hắn, cách chỗ Hàn Lăng ở ước chừng hai khắc đi bộ. “Cẩm Hoành, có phải là có tin tức gì không?” Hàn Lăng thấy hắn, nhanh chóng đứng lên. Cẩm Hoành từng nói rằng trước khi hắn rời khỏi Dụ Trác hoàng triều có nói bạn bè dùng bồ câu giữ liên lạc. “Năm ngày trước, Trương Văn Trùng suất lĩnh thiên quân vạn mã bao vây khách sạn nơi Hoàng thượng ngủ lại lúc hồi kinh!” Cẩm Hoành đưa tờ giấy trong tay cho Hàn Lăng. “Vậy Hoàng thượng có sao không?” Cốc Thu là người nôn nóng, vừa nghe thấy tin tức đó, lập tức để những quân bài trong tay xuống, vọt tới trước mặt bọn họ. “Dưới sự liều chết bảo vệ của các hắc y tử sĩ, Hoàng thượng cuối cùng cũng chạy thoát. Tuy nhiên, hắc y tử sĩ đó vì cứu Hoàng thượng mà đã hy sinh!” Nói xong lời cuối cùng, mặt Cẩm Hoành lộ ra vẻ ai thiết. Hàn Lăng vui mừng, đồng thời cũng cảm thương cho tên tử sĩ kia. Ti Thải và Cốc Thu cũng buồn bã. Trừ Vi Lạc ra thì tất cả mọi người đều chìm trong bi thương, mãi đến khi cung nữ tới. “Hàn thái phó, bệ hạ… bệ hạ lại phát bệnh!” “Cái gì?” Hàn Lăng mặt tái nhợt. “Tố Nga tỷ tỷ kêu nô tỳ tới bẩm báo ngài.” Mắt cung nữ đỏ hoe, phỏng đoán vừa mới khóc. “Cốc Thu, Ti Thải, các ngươi ở lại cùng lạc lạc, nếu tới đêm ta vẫn chưa trở lại, các ngươi cứ ăn cơm trước!” Hàn Lăng nói. “Mụ mụ, ta cũng muốn đi!” Vi Lạc chạy đến bên nàng. Hàn Lăng ngồi chồm hổm xuống, “Ngoan, ngươi đi chơi với a di Cốc thu, mụ mụ có việc quan trọng phải làm.” Ti thải đi đến bên Vi Lạc, “Lạc Lạc, ngươi không phải nói muốn học làm diều sao? Dì sẽ dạy ngươi.” “Đúng, chúng ta cùng làm.” Cốc Thu cũng dỗ hắn. Vi Lạc trầm mặc một hồi, cuối cùng nhìn về phía Hàn Lăng, “Mụ mụ, vậy ngài đi sớm về sớm!” “Ân, ngươi cũng phải chơi ngoan nha!” Hàn Lăng gật đầu rồi đi theo cung nữ. O(∩_∩)OO(∩_∩)O một đêm ân sủng O(∩_∩)OO(∩_∩)O Tẩm phòng nữ vương lưu động một không khí yên lặng mà trầm trọng. Tô thái y đang bắt mạch cho nữ vương, Tố Nga yên lặng đứng trước giường. “Bệ hạ sao rồi?” Hàn Lăng đi tới bên người Tố Nga, nhìn người đang vô lực nằm trên giường, khổ sở hỏi. “Lúc chiều, ta tới giúp bệ hạ rời giường thì phát hiện nàng đầu đầy tóc bạc, lỗ tai chảy máu, mới biết bệnh cũ lại tái phát…” Tố Nga bắt đầu khóc thút thít, “Ngày trước đều là một năm một lần, bây giờ lại một tháng phát tác một lần!” “Đừng hoảng hốt, không có việc gì!” Hàn Lăng trấn an Tố Nga, lo lắng chờ đợi kết quả kiểm tra của Tô thái y. Rốt cục, Tô thái y cũng xong, vẻ ngưng trọng trên mặt không hề giảm bớt, trầm giọng bẩm báo, “Tình trạng bệ hạ lần này rất không lạc quan!” Hàn Lăng lòng như lửa đốt: “Cái gì gọi là rất không lạc quan, tới cùng là xảy ra chuyện gì? Ngươi không kê đơn sao? Mau mau cho bệ hạ uống thuốc, trước hết để nàng tỉnh lại đã.” Tô thái y thở dài một tiếng, lắc đầu, “Không cần, bệnh của bệ hạ lần này, không phải thuốc bình thường có thể cứu tỉnh.” “Vậy là có ý gì?” “Truy mệnh đoạt hồn phấn vốn do bảy thứ độc thảo nghiền nát mà thành, độc tính kịch liệt vô cùng, bệ hạ trải qua suốt mười năm trị liệu mới giữ được tính mạng. Tuy nhiên, mấy năm gần đây, bệ hạ vì Xinh Tươi quốc mà nỗ lực quá nhiều, thường xuyên vì quốc sự mất ăn mất ngủ. Bắt đầu từ năm ngoái, vi thần đã phát hiện ra sự khác thường trong cơ thể bệ hạ, cũng nhiều lần thỉnh cầu nàng tạm thời gác quốc sự sang một bên, chăm sóc cho thân thể. Bệ hạ lại nói, tiên đế giao Xinh Tươi quốc cho nàng, nàng tuyệt không thể cô phụ sự phó thác của tiên đế, cho dù đèn cạn dầu.” Nói xong lời cuối cùng khóe mắt, Tô thái y cũng ướt. “Có khi bệ hạ vì quốc sự mà quên uống thuốc. Nếu nàng có thể uống thuốc đúng như Tô thái y yêu cầu thì cũng không đến mức như vậy!” Tố Nga thấp giọng, “Vì Xinh Tươi quốc, bệ hạ ngay cả tính mạng cũng không tiếc!” “Thái y, ngươi nhất định biết biện pháp có thể cứu tỉnh bệ hạ.” Hàn Lăng tận lực xem nhẹ đau đớn trong lòng, nàng biết, việc quan trọng trước mắt không phải là thương tâm khổ sở, mà là nghĩ biện pháp cứu tỉnh nữ vương. Tô thái y nghĩ ngợi một chút rồi nói, “Phía Nam của Xinh Tươi quốc có tòa Địa Phế Sơn, ở cửa phía tây có một lò luyện đan hình bát quái, thất hương thảo trong lò đó có thể cứu được bệ hạ.” “Tô thái y đã đến đó rồi sao? Làm sao ngươi biết việc này? Còn nữa, thất hương thảo gì gì kia liệu thật sự có tác dụng không?” Hàn Lăng nghi ngờ hỏi. “Đây là điều mà tiên đế Thất Hiền pháp sư nói lại cho cựu thần trước khi lâm chung. Có lẽ nàng đã sớm biết, dựa vào tính cách của bệ hạ, nhất định sẽ làm cho bệnh cũ tái phát, mới đặc biệt nói điều này cho cựu thần. Còn như Địa Phế sơn, cựu thần cũng chưa đi qua, không biết là thật hay giả.” Hàn Lăng tĩnh mặc. Nếu bệnh của nữ vương năm đó là do Thất Hiền pháp sư trị liệu thì lời Thất Hiền pháp sư nói nhất định không sai, “Tô thái y, vậy thì hãy mau sai người đi Địa Phế sơn lấy thất hương thảo.” “Tô thái y, ngài còn chần chừ gì nữa, không nghe Hàn thái phó nói gì sao?” Phát giác thái y không có phản ứng, Tố Nga cũng nóng ruột. Tô thái y khó khăn nói: “Kỳ thật, tiên đế còn nói, chuyện này không được để cho người khác biết, 【 Địa Phế sơn 】 là long mạch của Xinh Tươi quốc, nếu để người ngoài biết trên núi có thứ thuốc hay như thế, không nói đến những người có ý xấu mà ngay cả dân chúng bình thường, chỉ sợ cũng thi nhau lên đó.” “Vậy làm sao bây giờ?” nội tâm Hàn Lăng vừa dấy lên một tia hy vọng, lại tan biến . “Hàn thái phó, không bằng ngài đích thân đi.” Tố Nga nhìn Hàn Lăng. “Ta đi?” “Hàn thái phó thông minh cơ trí, tâm địa thiện lương, đích thực là người tốt nhất để lựa chọn. Thất Hiền pháp sư trước khi lâm chung, từng giao cho cựu thần một tấm bản đồ, Hàn thái phó mang theo bản đồ, sẽ rất nhanh tìm được thất hương thảo.” “Tô thái y, từ nơi này đến 【 Địa Phế sơn 】mất bao lâu?” Tô thái y suy nghĩ một chút, trả lời: “Nếu đi xe ngựa thì ước chừng khoảng ba ngày.” Ba ngày, tức là phải mất sáu ngày cả đi cả về! Trong khoảng thời gian này, vạn nhất Vi phong có xảy ra chuyện gì, nàng cũng không thể biết được. Nhưng tính mạng nữ vương bệ hạ nguy trongsớm tối, thời gian không thể trì hoãn. “Hàn thái phó, nô tỳ van cầu ngài , ngài hãy mau đi Địa Phế sơn lấy tiên thảo đi!” Thấy bộ dáng Hàn Lăng khó xử do dự, Tố Nga liền quỳ xuống. Hàn Lăng kinh hãi, chuẩn bị đỡ nàng lên, “Tố Nga, đừng như vậy!” “Trừ phi Hàn thái phó đáp ứng, nếu không nô tỳ sẽ quỳ mãi ở đây!” Tố Nga nhẹ nhàng đẩy tay Hàn Lăng ra, không chịu đứng lên. Hàn lăng bất đắc dĩ, tầm mắt lại nhìn sang Tô thái y, chỉ thấy ánh mắt chờ đợi cùng cầu xin của hắn. Rốt cục, nàng đáp một câu, “Ta ngày mai sẽ xuất phát!” “Được! Vi thần trở về lấy bản đồ!” Tô thái y vui mừng quá đỗi. “Ta đi chuẩn bị xe!” Tố Nga cũng mừng rỡ đứng lên. sau khi bọn họ rời khỏi, Hàn Lăng đi tới giường, bình tĩnh nhìn vương hai mắt nhắm nghiền, một lúc sau mới rời đi. Trở lại chỗ ở, nàng báo với bọn Cốc Thu một tiếng rồi một mình ra cung, đi tới Túy Mộng lâu. “Xin lỗi, hôm nay lâu chủ chỉ tiếp đãi Liễu tiểu thư!” Tên đứng quầy kia thái độ vẫn rất kiêu ngạo. “Ta phụng mệnh bệ hạ tới tìm hắn, chẳng lẽ ngươi muốn chống lại hoàng mệnh?” Lần này, Hàn Lăng trực tiếp xuất ra kim bài nữ vương từng cho nàng, bởi vì nàng không có thời gian lằng nhằng với tên này. Nhìn kim bài ánh vàng rực rỡ, ngạo khí của hắn lập tức thu liếm lại, nhưng vẫn không chịu để Hàn Lăng đi tới. Hàn Lăng nhìn bốn phía, nói: “Sinh ý không tệ nha, nếu như ta đứng ra đi cảo nhất cảo, không biết sẽ trở thành bộ dạng thế nào nhỉ?” Rốt cục, hắn cũng hoàn toàn đầu hàng, “Lâu chủ ở Túy Hương phòng, ta đưa ngươi tới đó!” “Không cần!” Hàn Lăng cự tuyệt ”ý tốt” của hắn, thu hồi kim bài, rất nhanh lên tới lầu hai, tìm dọc theo dãy phòng, tối hậu, nhẹ nhàng gõ vài cái lên một cửa phòng. Một lúc sau không thấy hồi âm, nàng đẩy cửa, chi một tiếng, cửa liền mở ra, hóa ra là không khóa. Vừa bước vào đã nghe thấy từng đợt tiếng rên rỉ, Hàn Lăng nhìn lại, thấy trên chiếc giường lớn màu cà phê có hai thân hình quang lỏa đang gắt gao ghim chung một chỗ. Nam nhân đang ra sức hiển nhiên là Lý Dật Thanh, dưới thân hắn là một nữ tử trẻ tuổi đang phóng đãng ngâm gọi. Nhìn đống lụa là gấm vóc sang quý tán loạn dưới đất, không khó để đoán ra cô gái này nhất định xuất thân lương hảo. Có thể “hưởng dụng” Lý Dật Thanh, nữ nhân này không phú thì cũng quý. Nhìn bọn họ, Hàn Lăng bất giác nhớ đến Vi Phong. Nhớ lại lúc còn làm cung nữ ở Ti Thải phường, nàng cũng từng bị Vi Phong bức bách đứng nhìn hắn cùng phi tần hoan ái. Không biết tên sắc hoàng đế này bây giờ ra sao. Nếu như không phải bởi vì bản thân, hắn sẽ không lưu lại; nếu như không phải vì cứu bản thân, hắn sẽ không bị thương; nếu như hắn có thể sớm một chút trở về nước, sẽ càng không để cho gian kế của độc phụ Lý Ánh Hà na thực hiện được, làm cho mất đi ngôi vị hoàng đế, phải khắp nơi trốn tránh… Đột nhiên, một tiếng vang thật lớn, kéo Hàn Lăng từ trầm tư trở lại. Nàng nhìn vào, cảnh xuân đã sớm biến mất, nữ tử nhà phú quý đó đã rời đi, Lý Dật Thanh mặc độc một chiếc tiết khố đang đứng trước mặt nàng. Ngắm lồng ngực cường tráng gợi cảm đó, mặt Hàn Lăng nóng bừng lên. “Có chuyện gì?” Tiếng nói lạnh lùng vang lên từ miệng Lý Dật Thanh. “Bệ hạ lại phát bệnh!” hai mắt Hàn Lăng cũng không dám nhìn thẳng vào lồng ngực quyến rũ chết người kia. “Trong cung không phải có thái y sao!” Ngữ khí vẫn lạnh như băng. Ngữ khí không-liên-quan-mình đó làm cho Hàn Lăng giận tím mặt, “Uy, nàng là mẫu thân của ngươi đó, sao ngươi lại có cái dáng vẻ này!” “Ta chưa từng thừa nhận nàng!” Lý Dật Thanh trở lại trước giường ngồi xuống. Hàn Lăng cũng vội vàng đi theo, “Mặc kệ ngươi và nàng lúc trước có chuyện gì, ngươi cũng thể lãnh huyết như vậy. Hãy nghĩ đến công ơn nuôi dưỡng của nàng! Ở cùng nhau nhiều năm như vậy, chẳng lẽ không có gì đáng để ngươi hoài niệm, không có gì làm ngươi cảm động hay sao?” Ánh mắt Lý Dật Thanh sắt lại nhưng cũng không lên tiếng. “Thái y nói, lần phát bệnh này không hề giống những lần trước, nếu muốn cứu bệ hạ, phải tìm được thất hương thảo, mà thất hương thảo lại chỉ có ở Địa Phế sơn.” “Vậy ngươi muốn như thế nào?” Rốt cục, thần sắc hắn không còn lạnh lùng nữa, tiếng nói cũng không còn đạm mạc nữa. “Ngươi đi cùng ta một chuyến địa phế sơn!” Thấy hắn tựa hồ không phản ứng, Hàn Lăng lại nói thêm một câu, “Ngươi còn thiếu ta một cái tình, lần này, coi như hoàn lại!” “Xem ra, ta là không thể không đi!” trên khuôn mặt anh tuấn mê người lộ ra một nụ cười khó hiểu. “Không sai!” “Được, vậy bao giờ thì xuất phát?” “Ách, ” Hàn Lăng ngây ra một lúc, nàng không nghĩ tới hắn lại đáp ứng một cách sảng khoái như thế. “Nữ nhân, không nghe thấy ta nói sao?” Những ngón tay thon dài của Lý Dật Thanh nâng cằm Hàn Lăng lên, bắt nàng nhìn thẳng vào hắn. Hơi thở nóng ấm phả vào mặt nàng. Ngẩng đầu nhìn vào khuôn mặt tuấn tú mà tà mị cuồng vọng của hắn, Hàn Lăng đỏ ửng mặt, đầu óc cũng rối loạn. Đợi đến lúc khôi phục lạ như cũ, nàng lập tức hất tay của hắn ra, “Đừng bao giờ hành động như vậy nữa, xét về tuổi tác, ngươi còn phải gọi ta là tỷ tỷ!” “Tỷ tỷ thì sao? Những người nhập màn chi tân ở đây, hơn nửa đều là ‘tỷ tỷ’ đó!” Hắn cố tình kéo dài hai chữ tỷ tỷ, trên mặt vẫn trưng ra nụ cười tà mị. Hàn Lăng trợn mắt nhìn hắn, trở lại việc chính, “Giờ Thìn ngày mai ngươi tới cửa cung gặp ta.” “Được!” Mục đích đạt được rồi, Hàn Lăng chuẩn bị rời đi. “Đợi đã!” “Ân?” Hàn Lăng lại xoay người lại. Con ngươi Lý Dật Thanh tỏa sáng, mập mờ nhìn chăm chú vào nàng, chậm rãi nói: “Ta muốn nói cho ngươi biết, trông ngươi thanh tĩnh thoát tục, linh khí bức người, rất là mỹ lệ!” Hàn Lăng ngơ ngẩn, lúc nhìn thấy vẻ mặt cười cợt của hắn mới biết mình bị trêu đùa, không khỏi vừa thẹn vừa giận, mắt hạnh hung hăng lườm hắn, nộ khí đằng đằng lao ra khỏi phòng. Cho đến khi nàng đi tới cầu thang dẫn xuống lầu dưới, bên tai vẫn phảng phất nghe thấy tiếng cười cợt nhả… O(∩_∩)OO(∩_∩)O một đêm ân sủng O(∩_∩)OO(∩_∩)O Để tiết kiệm thời gian, Hàn Lăng đề nghị đi cả ngày lẫn đêm, rốt cục đến giữa trưa ngày thứ ba đã đến Địa Phế sơn. Nàng phân phó phu xe chờ ở chân núi, bản thân và Lý Dật Thanh đi theo sơn đạo gập ghềnh hướng lên núi. Hai bên đường đếu là những cây bách cổ thụ cứng cáp cao ngất, bốn phía gió thổi vi vu. Một thác nước khổng lồ đổ từ trên cao xuống mặt hồ, tiếng vang như sấm, tung bọt trắng xóa. Thiên nham vạn hác, thương tùng cổ bách, quái thạch thanh tuyền, nơi nơi điểu ngữ mùi hoa, cảnh sắc như họa. Đứng trên đỉnh núi, tầm mắt trải rộng, trông về phía xa, lòng người cảm thấy phóng khoáng, hòa hợp với thiên nhiên. Tất cả cảnh này, há một tự “mỹ” có thể hình dung? Chỉ tiếc, nàng lần này đến không phải là để du sơn ngoạn thủy, mà là để tìm tiên thảo trở về cứu người. “Đi nhanh như vậy làm gì, khó được phong cảnh như họa, sao không nhân cơ hội thưởng thức?” Lý Dật Thanh thả chậm cước bộ, nhìn ngó khung cảnh mỹ lệ bốn phía, cực kỳ thích ý. Hàn Lăng không nói, tiếp tục bước nhanh đi tới. Đúng vậy, mặc dù là Hoàng Sơn, Chung Nam Sơn ở hiện đại, cũng không thê sánh với nơi này. Đối với cảnh tượng thiên nhiên mỹ lệ này, nàng cũng hận không thể lập tức dừng lại, tận tình thưởng thức hưởng thụ, nhưng nàng không thể! Nữ vương nguy trong sớm tối, chờ bản thân đem thuốc về cứu mạng; Vi Phong thì chẳng biết đi đâu, nàng mỗi thời mỗi khắc đều lo lắng cho hắn. “Ối!” Bỗng dưng, một cảm giác đau đớn từ chân phải truyền đến. Bởi vì đi quá nhanh, chân nàng đá phải hòn đá. Lý Dật Thanh vội vàng đỡ nàng, “Ta đã bảo đừng đi nhanh như vậy rồi!” “Đau quá!” khuôn mặt nhỏ nhắn của Hàn Lăng nhăn lại, đôi giày vải mỏng manh căn bản không thể bảo vệ đôi chân khỏi những thạch đầu này. Bên đường vừa lúc có một tảng đá lớn, Lý Dật Thanh đỡ nàng ngồi xuống. Hàn lăng lập tức bỏ giày ra, phát hiện mười đầu ngón chân vốn trắng nõn mượt mà giờ đã sưng đỏ lên. “Nương ngươi không dạy ngươi, ở trước mặt nam nhân không được tùy tiện lộ chân ra hay sao?” Nhìn bàn chân trắng nõn như ngọc ấy, nội tâm Lý Dật Thanh dâng lên một tia cảm giác khác thường. Hàn Lăng liếc mắt nhìn hắn, không nói, đưa tay xoa nhẹ lên ngón chân bị thương, cảm giác đau nhức lại làm nàng kêu lên. “Để ta!” Lý Dật Thanh ngồi xổm xuống, cầm lấy chân Hàn Lăng, gác lên trên đùi hắn, những ngón tay dài nhẹ nhàng xoa nắn. Tức thì, đau nhức từ từ biến mất, khắp các ngón chân tựa như có một cỗ chân khí đang lưu động. “Ngươi… dường như rất quen với việc này!” Hàn Lăng nói. Lý Dật Thanh sửng sốt, trả lời: “Ta từ nhỏ đã nghịch ngợm, hoạt bát hiếu động, trước bảy tuổi, thường xuyên đánh nhau với người ta, bị thương vô số, nhẹ thì gãy tay chân, nặng thì vỡ đầu chảy máu.” “Vậy sau bảy tuổi thì sao? Cuộc sống của ngươi như thế nào?” Hàn Lăng nhớ kỹ nữ vương từng đề cập, lúc Lý Dật Thanh bảy tuổi mới bắt đầu được nàng thu dưỡng. “Năm ta bảy tuổi, đột nhiên có một nữ nhân xuất hiện ở nhà ta, cha nói với ta, nàng chính là mẫu thân đã thất lạc nhiều năm của ta. Lúc đầu, ta không có hảo cảm với nàng, thậm chí chán ghét nàng! Nhưng dần dần, ta tiếp nhận nàng, bởi vì nàng rất ôn nhu, rất quan tâm, rất thể thiếp, đều là những thứ ta khát vọng đã lâu. Tám năm đó có thể nói là khoảng thời gian đẹp nhất của chúng ta.” “Sau đó thì sao? Ngươi sao lại chống đối nàng như vậy?” Hàn Lăng biết “Nàng” trong miệng hắn là chỉ nữ vương Lý Ánh Cúc. “Thời gian tốt đẹp đó bắt đầu từ thời khắc nàng đăng cơ liền từ từ biến mất. Ta vĩnh viễn không thể quên được cảnh nàng, với bề ngoài mềm mại nhỏ bé yếu ớt lại tay cầm trường kiếm, hung hăng đâm chết cha ta.” Hàn Lăng thở mạnh vì kinh ngạc, nữ vương không nói chuyện này với nàng. Ngăn chận kinh ngạc, Hàn Lăng tiếp tục hỏi: ” Bắt đầu từ khi đó, ngươi liền trở nên phản nghịch không kềm chế được, vì cùng nàng đối kháng, còn mở Túy Mộng lâu?” “Không sai! Không chỉ có Túy Mộng lâu, sau này ta còn muốn làm rất nhiều chuyện, chỉ cần nàng một ngày tiếp quản Xinh Tươi quốc, ta đều phải cùng nàng đối nghịch, nàng muốn được thiên cổ khen ngợi, ta sẽ không để nàng như nguyện!” con ngươi đen thâm thúy của Lý Dật Thanh, lộ ra vẻ phẫn hận cùng âm trầm. “Có lẽ chuyện không đơn giản như ngươi nhìn thấy, nàng giết chết cha ngươi, nói không chừng là có nỗi khổ riêng.” “Nỗi khổ riêng? Cho dù là nỗi khổ lớn đến nhường nào cũng không đến mức mưu sát chồng chứ?” Lý Dật Thanh lạnh lùng hừ, “Phao phu khí tử, bội tình bạc nghĩa, để đạt được mục đích mà không chừa thủ đoạn nào. Đây chính là Lý Ánh Quân!” Nhìn hắn đầy mặt oán giận, Hàn Lăng không khỏi trầm mặc xuống. Xem ra, thành kiến của Lý Dật Thanh đối với nữ vương không phải bình thường. “Sao, chân đỡ chút nào chưa? Có thể đi chưa?” Lý Dật Thanh khôi phục như cũ. Hàn Lăng gật đầu, lúc vừa đứng lên, nơi ngón chân đó lại truyền đến một hồi đau đớn. Lý Dật Thanh thấy thế liền tới nhâc bổng nàng lên, cất bước đi. Không nghĩ tới hắn lại như vậy, Hàn Lăng ngượng ngùng không thôi, giãy dụa kêu lên, “Uy, để ta xuống! Nam nữ…” “Đừng nói với ta cái gì nam nữ thụ thụ bất thân! Nếu như không như vậy, đến lúc tối mịt chúng ta cũng không lấy được tiên thảo.” “Vậy… Vậy ngươi cõng ta đi!” Hàn Lăng thật sự không quen. Hành động như vậy, trừ… Vi Phong ra, ngay cả Liễu Đình Phái cũng chưa từng làm. Ánh mắt Lý Dật Thanh phức tạp, một lúc sau mới vòng tay ra sau, để nàng ngồi lên lưng. Hai tay Hàn Lăng đặt lên vai hắn, tận lực ngửa người ra sau, không để ngực chạm vào hắn. “Uy, ngươi đừng có nhích tới nhích lui như thế! Yên tâm đi, cảm giác như có như không như thế, ta không hiếm lạ.” Hàn Lăng vừa nghe, khuôn mặt càng thêm đỏ… May mắn có tấm bản đồ Tô thái y chuẩn bị cho, sau khi bọn họ lên đến đỉnh núi, rất nhanh tìm được cái bếp lò hình bát quái, bên trong cũng có một thứ cỏ xanh hương khí quái dị. Lấy được thất hương thảo, bọn họ quất ngựa không ngừng, lại là đêm ngày kiêm trình địa chạy về hoàng cung. Tô thái y đem thất hương thảo tán nhỏ, hòa với nước bón cho nữ vương, qua một đêm, nữ vương rốt cục tỉnh lại. “Bà bà, ngài tỉnh!” Hàn Lăng kích động chảy nước mắt. Mấy ngày kinh hoảng cùng lo lắng, đều thoát ra theo những giọt nước mắt này. “Hài tử…” sắc mặt nữ vương vẫn tái nhợt, tiếng nói yếu ớt, nếu không ở khoảng cách gần, cơ hồ không thể nghe được. Ngửi thấy mùi hương đặc biệt, nữ vương ghé mắt nhìn sang phải, thấy thảo dược trên bàn thì cảm động nói: Ngươi đi Địa Phế sơn sao? Khổ cực cho ngươi rồi!” “Chỉ cần có thể cứu tỉnh ngài, ta khổ cực nữa cũng không sao!” Hàn Lăng nói thêm: “Kỳ thật, lần này đi Địa Phế sơn, ngoài ta ra thì còn một người nữa!” “Còn có một người nữa? Là ai?” “Thanh Vương gia!” “Hắn? Hắn… sao hắn lại chịu đi tới đó?” Bởi vì chuyện quá khó tin, nữ vương nói chuyện bỗng nhiên lắp bắp. Hàn Lăng không cầm nước mắt, đem chuyện bản thân từng giải cứu Lý Dật Thanh như thế nào, để cho hắn lợi dụng chuyện trả lại nhân tình để đi Địa Phế sơn ra sao nói cho nữ vương. Đương nhiên, nàng bỏ qua đoạn nói về quá khứ của Lý Dật Thanh ở trên núi, dù sao với tình huống hiện tại của nữ vương, không nên nghe những điều này. Sau đó, thái y kiểm tra lại một lần nữa cho nữ vương, báo lại một tin tức tốt và một tin tức xấu. Tin tức tốt là thất hương thảo quả nhiên là linh đan thần dược, nữ vương đã hết nguy hiểm. Tin tức xấu là với tình trạng thân thể của nữ vương bây giờ, không nên tái vất vả. Sau khi chúng nhân lui ra, bên trong phòng còn lại Hàn Lăng và nữ vương. Hàn Lăng ngồi xuống giường, nhìn chăm chú vào nữ vương, lo lắng nói: “Sau này, ngài phải chia sẻ quốc sự với các quan viên khác đi thôi.” Nữ vương không nói, chỉ yên lặng nhìn chăm chú vào Hàn Lăng. “Hoặc là, ngài tuyển chọn người tài, truyền lại ngôi vị hoàng đế cho người đó. Đến lúc đó, chúng ta sẽ đưa ngài đi du sơn ngoạn thủy, hưởng thụ nhân sinh.” “Ân, ta cũng dự định lánh tuyển người tài.” Nữ vương rốt cục nói, “Ta đã quyết định, người đó chính là ngươi!” “Ta?” Hàn Lăng kêu to. “Ngươi đảm lược kinh người, kiên quyết đồ tân, thoả thuê mãn nguyện, thiện lương thân cùng, tất cả những phẩm chất này, đều cho thấy ngươi là người thích hợp nhất cho ngôi vị nữ vương Xinh Tươi quốc.” “Không được!” Hàn Lăng lập tức từ chối, “Thứ nhất, ta không phải người ở đây; thứ nhị, ta mới tới Xinh Tươi quốc chưa được ba tháng, đảm nhiệm chức nữ quan cũng mới được hai tháng. Bà bà, ngài chọn người khác đi.” “Kỳ thật, tự mình biết việc của mình, từ một tháng trước khi phát bệnh, ta đã suy nghĩ cân nhắc, cả triều đình, không có ai thích hợp hơn ngươi!” “Bà bà, thật sự không được, ngài làm như vậy, sẽ khiến cho vài cựu thần tử bất mãn, phản đối.” “Ta tiếp quản Xinh Tươi quốc nhiều năm, năng lực của ta tất cả đều biết, mắt nhìn người của ta bọn họ càng tin tưởng, mặc dù sẽ có phản đối nhưng cũng chỉ là phần nhỏ mà thôi, không thành vấn đề.” “Tuy nhiên…” Hàn Lăng cũng vô phương đón nhận, nàng chưa từng nghĩ tới việc bản thân làm hoàng đế, mặc dù chỉ là một quốc gia nho nhỏ, nhưng nói thế nào cũng là vua của một nước. “Đừng chối từ được không? Nếu như ngươi không đáp ứng, ta sẽ tiếp tục mang thân ra gánh quốc sự.” “Bà bà, ngài đang uy hiếp ta!” Nữ vương cười nhạt, “Vậy bà bà đang uy hiếp ngươi đó, bởi vì ngoài ngươi ra, ta thật sự không yên lòng để người nào khác tiếp nhận.” Thấy Hàn lăng vẫn không chịu nhận lời, nữ vương tiếp tục khuyên bảo: “Không bằng như vậy đi, ngươi một bên làm, một bên chọn lựa một vài nữ quan có tiềm lực, tiến hành bồi dưỡng, đến khi họ thành thục, sẽ đem ngôi vị hoàng đế giao cho người thích hợp nhất.” “Lăng, chẳng lẽ ngươi muốn bà bà quỳ xuống đất cầu xin ngươi?” Nữ vương vừa nói, làm bộ muốn đứng dậy. “Bà bà đừng như vậy!” Hàn Lăng vội vàng ổn định nàng, rốt cục bất đắc dĩ gật đầu. “Ta sẽ phân phó lễ bộ, chọnthời gian thích hợp để ngươi chính thức đăng cơ, trở thành quốc vương thứ hai mươi tám của Xinh Tươi quốc!” Ba ngày sau, bệnh tình nữ vương đã chuyển biến tốt đẹp, dưới sự chuẩn bị tỉ mỉ của lễ bộ, trước cửa điện Sùng Dương, cử hành nghi thức nhường ngôi. Ngày đó, trời trong nắng ấm, Hàn Lăng chậm rãi đi tới Sùng Dương điện. Chỉ thấy nàng đầu đội tán hoa màu son, người mặc phượng văn cổn bào màu vàng, mang vòng vàng ngọc cách, cả người toát lên vẻ cao quý tao nhã không thể so sánh. Trước Sùng Dương điện, văn võ bá quan sắp hàng hai bên; kim giáp võ sĩ, ca sĩ nữ vũ kỹ, phục sức rực rỡ. Tại kim cổ tề minh trong tiếng, đại điển tuyên cáo bắt đầu. Lễ bộ quan viên tuyên đọc chiếu thư cho tân hoàng đế xong, nữ vương đem ngọc tỷ chính tông đặt vào trong tay Hàn Lăng. Tiếp theo, Hàn lăng làm theo quy định, hai tay duỗi thẳng, cầm ngọc tỷ giơ lên cao, ngẩng đầu, cao giọng tuyên thệ, “Ta, đời nữ vương thứ hai mươi tám của Xinh Tươi quốc, sẽ tuân theo lương hảo tác phong của tổ tiên, dốc hết sở năng vì sự an bình, phát triển, giàu mạnh của Xinh Tươi quốc.” Hàn lăng vừa dứt lời, dưới đài lập tức truyền đến tiếng hô to bái hạ, “Chúng thần khấu kiến bệ hạ, bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!” Nhìn cảnh tượng trước mắt, đầu óc Hàn Lăng trong nháy mắt ngây ra, mãi đến khi được nữ vương ra nhắc nhở, nàng mới phục hồi tinh thần lại, tiếng nói thanh thúy mà vang dội, bay vào tai mọi người, “Các khanh gia bình thân!” Sau buổi lễ là ngự yến, Hàn Lăng và quần thần cùng uống rượu tâm tình
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]