Buổi biểu diễn đã đưa lại hiệu quả cực tốt. Vì để có được những mẫu thiết kế tinh sảo mỹ lệ mà lượng đặt hàng của các tân khách từ các quốc gia đều trên năm trăm súc. Một kẻ rất có đầu óc buôn bán là Hàn Lăng còn nhân cơ hội triển lãm thêm các mẫu trang phục nam bằng lụa và gấm vóc của Xinh Tươi quốc, làm cho lượng đặt hàng tăng vọt. Ngay cả Liễu Đình Phái cũng gia nhập chiến địa, giúp nàng thống kê số lượng đặt hàng, nhận xét các mẫu thiết kế cho nàng. Chỉ có một người là nhàn hạ. Lúc này, hai tay hắn chống lên má, cái miệng nhỏ nhắn chu lên, hai con ngươi to đen lay láy chuyển động liên tục theo sự di chuyển của Hàn Lăng và Liễu Đình Phái, nặng nề thốt lên: “Mụ mụ! Đã hai ngày nay người không chơi diều với ta.” “Mụ mụ bận việc mà, ngươi cũng thấy đấy!” Hàn Lăng trả lời một câu, vẫn cắm cúi vào công việc. Vi Lạc thấy thế, không thể làm gì khác hơn là chuyển hướng mục tiêu sang Liễu Đình Phái, “Phụ thân…” “Phụ thân lại càng nhiều việc. Ngươi không phải từng nói phụ thân không chịu làm việc sao? Khó mới có được cơ hội, phụ thân muốn nỗ lực làm cho tốt!” Liễu Đình Phái cũng không hề ngẩng đầu lên. Khuôn mặt Vi Lạc càng sầu não, ánh mắt ai oán. Lại thêm nửa canh giờ nữa, Vi Lạc không thể chịu được nữa, chạy tới bên người Hàn Lăng, kéo tay Hàn Lăng, “Mụ mụ…” Vi Lạc đụng vào làm cho nét bút Hàn Lăng lệch đi, bức vẽ bị hỏng, nàng không khỏi nhẹ giọng trách cứ một câu, “Lạc Lạc, ngươi không thấy mụ mụ bận việc sao? Ngươi đột nhiên chạy tới như vậy rất dễ làm cho mụ mụ kiếm củi ba năm thiêu một giờ đấy!” Vi Lạc chu cái miệng nhỏ nhắn, “Ai kêu ngài không để ý tới ta!” Hàn Lăng nhìn Vi Lạc, vừa sửa lại tờ giấy vừa dỗ dãnh: “Ngoan, ngươi đi tìm Y Di chơi, tối mụ mụ sẽ kể chuyện cho ngươi nghe.” Y Di là nhi tử của một nữ quan trong cung, cũng tầm tuổi Vi Lạc, lại ở ngay bên cạnh. “Lạc Lạc, ngươi nghe lời mụ mụ, ra ngoài chơi đi!” Liễu Đình Phái cũng nói. Phát hiện “cha mẹ” lại chú tâm vào công việc, Vi Lạc càng thêm không vui, liếc mắt nhìn Hàn Lăng và Liễu Đình Phái thêm lần nữa rồi im lặng ra khỏi phòng. Ra ngoài rồi, hắn cũng không đi tìm Y Di mà cứ lang thang khắp nơi không mục đích. Đi qua rất nhiều dãy phòng, không biết qua bao lâu, hắn dừng lại trước một căn. Quay đầu nhìn ngó một chút, suy nghĩ một hồi rồi quyết định vượt qua đại môn, đi vào đại viện. Nhìn thấy bóng lưng màu tím đang đứng trong sân, hắn vui mừng chạy tới, “Thúc thúc!” Nghe thấy tiếng nói quen thuộc, Vi Phong đang trầm tư ngay lập tức quay đầu lại, thấy nhân nhi nhỏ bé đang chạy tới, hắn mừng rỡ, dang tay ôm lấy. “Thúc thúc, không ngờ lại gặp ngươi ở đây!” Vi Lạc hưng phấn nhìn Vi Phong, hai khuôn mặt, một lớn một nhỏ chỉ cách nhau một khoảng cách nhỏ. “Đúng vậy! Lạc Lạc thì sao? Tại sao lại xuất hiện ở đây?” “Mẹ của ta là nữ quan. Ta, phụ thân và mụ mụ, ba người nhà chúng ta đều ở trong hoàng cung. Thúc thúc thì sao? Ngài không phải là người ngoại quốc sao? Sao cũng ở đây?” “Thúc thúc nhận lời mời của nữ vương bệ hạ, tới đây tham gia hội triển lãm sản phẩm tơ tằm.” “Vậy sao? Vậy bao giờ thúc thúc phải trở về?” “Cái này…” Vi Phong nói, tuấn dung trở nên u tối, con ngươi đen cũng trở thành thâm trầm. Mấy ngày gần đây, sứ giả các quốc gia đều đặt hàng tơ tằm và lụa là, chỉ có mình hắn là đem toàn bộ tâm trí và thời gian vào việc tìm kiếm Hàn Lăng. Đã bốn ngày rồi, không hề có chút tin tức nào. Nhiều lần hắn muốn trực tiếp đi hỏi nữ vương nhưng lại sợ làm cho nữ vương hoài nghi nên chỉ có thể dựa vào bọn Dạ điều tra trong ngoài thành. “Thúc thúc, ngài không vui sao?” bàn tay nhỏ bé của Vi Lạc sờ lên mặt Vi Phong, đôi mắt lộ ra vẻ quan tâm. Vi Phong nhìn hắn, không kìm lòng được đưa ra một thỉnh cầu, “Lạc Lạc, có thể gọi thúc thúc một tiếng cha không?” “Ân? Vì sao?” Vi lạc nghi hoặc hỏi. Tại sao? Vi Phong khổ sáp cười một tiếng, chính hắn cũng không rõ tại sao hắn lại đưa ra thỉnh cầu hoang đường này. “Thúc thúc chắc đã kết hôn rồi chứ? Thúc thúc không có con sao?” Vi Lạc lại hỏi. Vi Phong gật đầu, “Có. Nhưng mà cục cưng của thúc thúc không có khả ái như Lạc Lạc, lại càng không nhu thuận nghe lời như Lạc Lạc.” “Mẹ của ta nói mặc dù ta đôi lúc không ngoan nhưng vô luận thế nào, người nàng gần gũi nhất vẫn là ta, bởi vì ta chính là tâm can bảo bối của nàng. Cho nên thúc thúc, ngài cũng phải yêu thương cục cưng của ngài, bởi vì hắn cũng là tâm can bảo bối của ngài!” Vi Lạc nói, thần thái dị thường nghiêm túc. Tâm can bảo bối? Được sao? Vi Phong âm thầm hừ lạnh. Đối với đứa con ngoài ý muốn kia, hắn chẳng hề có cảm giác gì, làm sao là tâm can bảo bối được! “Thánh Tông hoàng đế cũng thật là đặc biệt nha, đến dị quốc cũng mang theo nhi tử.” Hốt nhiên, một tiếng nói tràn ngập đùa cợt cùng châm biếm vọng tới. Vi Phong thấy kẻ đang đi tới thì mày nhíu lại. “Sao, nhìn thấy bổn hoàng cũng không lên tiếng, dù sao Hùng Thăng quốc của ta và Dụ Trác hoàng triều ngươi cũng từng có tình hữu nghị mà.” Phiền Thần Bác đã tới trước mặt Vi Phong. “Có chuyện gì sao?” Vi Phong lạnh lùng hỏi. “Tàm ti triển hội diễn ra đã vài ngày rồi, nghe nói Thánh Tông hoàng đế còn chưa bắt đầu mua, chẳng lẽ Thánh Tông hoàng đế không nhìn trúng sản phẩm nào của Xinh Tươi quốc?” “Chuyện của Dụ Trác hoàng triều ta không cần Hùng Thăng quốc quân lo lắng, ngươi… hãy tự lo chuyện của mình đi.” “Đã lâu như vậy còn không quyết định, chẳng lẽ Thánh Tông hoàng đế không sợ nữ vương điện hạ tức giận sao? Ách, quên nói cho ngươi, bổn hoàng hôm qua đã đặt một lần một ngàn súc tơ tằm cùng năm trăm súc gấm vóc, nữ vương rất cao hứng, nói cười không ngớt.” Thấy Vi Phong không lên tiếng, Phiền Thần Bác tiến lại gần hơn, hạ giọng nói: “Hãy chờ xem, không lâu nữa đâu, Dụ Trác hoàng triều sẽ trở thành nước phụ thuộc của Hùng Thăng quốc.” Nghe thấy lời khiêu chiến trực tiếp như thế, Vi Phong rốt cục cũng nổi giận, “Có trẫm ở đây, ngươi đừng có mơ tưởng!” “Vậy sao? Bổn hoàng sẽ mở to mắt ra nhìn, nhìn xem cuối cùng ai là người thắng!” “Thúc thúc, có con muỗi!” Đột nhiên, Vi Lạc đang ở trong lòng Vi Phong hét to một tiếng, bàn tay nhỏ bé phẩy trước miệng Phiền Thần Bác. Phiền Thần Bác sửng sốt thoáng cái, lập tức ngửa mặt lên trời cười to, “Ha ha! Ha ha ha! Thánh Tông hoàng đế, ngu nhi tử của ngươi không ngờ lại tốt như vậy, xem ra, hắn tựa hồ cũng muốn bổn hoàng thống nhất thiên hạ! Ha ha!” “Ha ha! Ha ha ha!” Vi Lạc bắt chước Phiền Thần Bác, cũng ngẩng đầu lên trời cười ha ha. “Thánh Tông hoàng đế thông minh cơ trí, dĩ nhiên lại sinh ra một kẻ ngu, xem ra, thiên hạ này sớm muộn cũng sẽ là của bổn hoàng!” Phiến Thần Bác tiếp tục cười nhạo một hồi, sau đó đắc ý rời đi. Vi Phong nén giận, trơ mắt nhìn theo, đến tận khi bóng dáng ghê tởm đó biến mất ngoài cửa lớn, hắn mới thu hồi tầm mắt, hồ nghi nhìn Vi Lạc: “Lạc Lạc, ngươi làm gì vậy?” “Thúc thúc, người biết vừa rồi ta thả gì vào trong miệng người xấu đó không?” Vi Lạc vẫn còn cười khanh khách. “Gì vậy?” “Thuốc xổ!” “Ân, kỳ thật vừa rồi ta nói có con muỗi chỉ là để đánh lạc hướng sự chú ý của người xấu đó, thừa dịp hắn không đề phòng, liền thuận tay ném viên thuốc vào miệng hắn.” “Chẳng lẽ hắn không phát giác sao?” Vi Phong không khỏi kinh hô. “Viên thuốc đó gặp nước miếng là lập tức tan ra, hắn tuyệt đối không thể biết được!” Vi phong nghe xong, đầu tiên là khiếp sợ, sau đó thì thoải mái cười to. Mãi một lúc sau hắn mới ngừng cười, hỏi Vi Lạc, “Thuốc xổ này ngươi lấy ở đâu?” “Gần chỗ ta ở có một tiểu hài tử rất đáng ghét, cậy vào việc chức vụ của mụ mụ hắn cao hơn mụ mụ ta mà thường xuyên khi dễ ta, cha ta liền chế tạo thuốc xổ này cho ta. Ngài biết không? Tên gia hỏa đáng ghét đó lần trước bị chạy một ngày liền! Hắc hắc!” “Ngươi lúc nào cũng mang theo vật này?” “Đương nhiên! Phụ thân dạy ta, thà là ta khi dễ người cũng không được để người khi dễ ta. Mụ mụ nói rằng điều này là không tốt nhưng ta cảm thấy rất có đạo lý!” Vi Lạc đắc ý dào dạt. Vi Phong cười một tiếng, đầu óc hiện lên khuôn mặt Liễu Đình Phái. Thành thật mà nói, hắn cảm thấy khuôn mặt đó cũng không xa lạ, hình như đã gặp qua ở đâu đó, nhưng lại nghĩ không ra. “Thúc thúc, ta phải đi về , mụ mụ tìm không được ta, sẽ rất lo lắng!” Nghe hắn muốn đi, Vi Phong cảm thấy nuối tiếc, không khỏi ôm chặt vòng tay hơn. “Thúc thúc…” Rốt cục, Vi Phong cũng đặt hắn xuống đất, bàn tay to nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn, “Ngươi còn có thể đến đây gặp thúc thúc không?” “Thúc thúc muốn ta tới sao?” “Đương nhiên!” “Tốt, vậy ngày mai ta trở lại. Nhưng mà thúc thúc, ngài sẽ chơi gì với ta?” “Chơi gì với ngươi… chơi gì…” Vi Phong trong tức thời không thể nghĩ ra. “Thúc thúc có biết chơi chọi dế không?” “Chọi dế?” “Cha ta bắt cho ta hai con dế mèn phi thường cường hãn, chúng nó tài nghệ tương đương, ngày mai ta sẽ mang lại đây chơi cùng với ngài!” “Tốt!” Mặc dù không hiểu lắm nhưng vì Vi Lạc, Vi Phong quyết định học thử xem. “Vậy, một lời đã định!” Vi Lạc vạn phần mừng rỡ. Hàn Lăng và Liễu Đình Phái bận rộn công việc, khó lắm mới có thể tìm được một người bạn chơi cùng, hắn tất nhiên rất cao hứng. Hơn nữa, không biết tại sao, hắn hình như rất thích vị thúc thúc diện mạo phi thường tuấn mỹ này. “Một lời đã định!” Vi Phong kìm lòng không đậu, hôn lên trên trán hắn hai cái. Miệng Vi Lạc cũng hôn lên hai gò má Vi Phong, sau đó vươn ngón tay út ra. “Ân?” Vi Phong khốn hoặc. “Ngoắc tay, cái này chứng tỏ mọi người không thể đổi ý, nếu không mũi sẽ dài ra!” Vi Lạc nghiêm túc giải thích. Vi Phong nghe xong thì cười hiểu ý, cũng nghiêm túc đưa ngón út ra, ngoắc lên tay Vi Lạc. Hai ngón tay, một to một nhỏ gắt gao ngoắc vào nhau, một lúc sau mới tách ra. “Thúc thúc, ta phải đi rồi!” Vi Lạc vẫy tay chào Vi Phong, xoay người đi ra. Vi Phong lưu luyến không rời, đưa mắt nhìn theo hắn. “Được, thúc thúc, ta phải nói cho ngươi, ta-rất-thích-ngươi!” Vi Lạc vừa mới bước đi vài bước, đột nhiên quay đầu lại, “Tái kiến!” “Tái kiến!” nội tâm Vi Phong cảm kích, hắn hận ngày mai không thể tới ngay. O(∩_∩)OO(∩_∩)O một đêm ân sủng O(∩_∩)OO(∩_∩)O “Bệ hạ!” Hàn Lăng đẩy cửa ngự thư phòng, vừa cười vừa tiến vào. “Đã tới, ngồi đi!” Bệ hạ mỉm cười, chỉ cái ghế bên cạnh. Hàn Lăng ngồi xuống, hỏi: “Bệ hạ tìm ta có việc gấp?” “Cũng không có việc gì gấp. Quả nhân mấy ngày nay thất ngươi bận rộn chuyện triển lãm bán hàng nên gọi ngươi lại đây tâm sự với quả nhân.” Ánh mắt nữ vương nhìn chằm chằm vào Hàn Lăng. Hàn Lăng đứng dậy, đi ra sau nữ vương, vừa giúp nàng xoa bóp vừa nói chuyện, “Bệ hạ, triển lãm bán hàng lần này còn thành công hơn cả mong muốn, ngay cả một ít gấm vóc trữ từ năm ngoái cũng đã bán hết!” Gân cốt được thư giãn, lại có tin tức tốt này, nữ vương tràn đầy vui sướng nói, “Tất cả đều là công lao của ngươi!” “Bệ hạ quá khen, chỉ bằng vào một mình ta, năng lực có hạn, làm sao mà được. Đây là công lao của người!” “Ngươi, đứa nhỏ này, thông minh lại khéo ăn nói, lớn lên lại mỹ lệ như thế, ai cưới được ngươi đúng là do phúc phận kiếp trước tu được.” Hàn Lăng nghe, chỉ cười không nói. “Được rồi, có thể nói cho quả nhân biết phụ thân của Lạc Lạc là ai không?” Hàn Lăng sắc mặt đột nhiên thay đổi, không biết trả lời như thế nào. “Chẳng lẽ hắn đã làm chuyện gì có lỗi với ngươi, làm cho ngươi giận hắn?” Nữ vương lại hỏi tiếp. “Hắn… đã chết!” Hàn Lăng im lặng thật lâu, rốt cục nghĩ ra đáp án này. Nữ vương vừa nghe, ánh mắt một hồi rung động, trầm mặc xuống. Hàn Lăng cũng không lên tiếng, ngón tay tiếp tục nhu động. Đúng lúc này cửa phòng hốt nhiên bị đẩy ra, Tố Nga đi đến, theo sau nàng còn có Vi Phong. Gặp lại người nhiều năm không thấy, trong lòng Hàn Lăng chấn động, hai tay thoáng run rẩy. Nhìn thấy Hàn Lăng, Vi Phong càng kích động, hai mắt nhìn thẳng vào nàng, cơ bản đã quên việc phải chào hỏi nữ vương. Nữ vương cũng bất động thanh sắc, âm thầm đánh giá dị trạng của Vi Phong, lẳng lặng cảm thụ biến hóa của Hàn Lăng. Một hồi lâu sau, mãi đến khi xác nhận suy nghĩ trong lòng, nữ vương mới chậm rãi nói, “Quả nhân hôm nay gọi Thánh Tông quân tới đây là muốn nói về chuyện quý quốc đặt ti tàm của tệ quốc.” Vi Phong tựa hồ không nghe đến lời của nàng, toàn bộ tâm trí đều đang đặt trên người Hàn Lăng. Hàn Lăng nhanh chóng cúi đầu tránh né hắn. “Thánh Tông quân…” nữ vương đề cao giọng nói. “Ách ” Vi Phong lúc này mới giật mình, hơi hơi hoàn hồn, ôm quyền ân cần thăm hỏi một câu. Nữ vương mỉm cười đáp lễ, nhẹ nhàng nói: “Triễn lãm bán hàng đã bắt đầu mấy ngày rồi, Thánh Tông quân dường như không có ý đặt hàng, chẳng lẽ không hài lòng với tàm ti tệ quốc?” “Không phải vậy! Kỳ thật, trẫm mấy ngày nay đều ở… đều ở…” hắn không nói tiếp, hai mắt nhìn thoáng qua Hàn Lăng, người vẫn đang cúi đầu nghiên cứu nền nhà. “Triển lãm bán hàng lần này đều do Hàn thái phó đảm trách, nếu Thánh Tông quân có gì muốn hỏi, cứ tìm nàng nói chuyện.” Nữ vương đưa tay kéo Hàn Lăng ra, đến bên cạnh hắn. “Được, nhất định nhất định!” Vi Phong cầu còn không được. Đồng thời cũng bừng tỉnh đại ngộ. Khó trách mấy ngày nay tìm không được nàng, hóa ra giai nhân trốn trong triển lãm bán hàng. Hắn nếu sớm đi đặt hàng thì cũng không phải lãng phí mất vài ngày. Đột nhiên, đầu óc hắn lóe lên, lại nhớ đến một chuyện khác, Hàn Lăng là nữ quan Xinh Tươi quốc, như vậy… có thể Lạc Lạc là… Hắn rốt cục hiểu vì sao “cha” của Lạc Lạc nhìn quen đến vậy. Tên kia căn bản chính là nam nhân năm đó cùng Hàn Lăng được đạo lục quang mang đi. “Bệ hạ, ta còn vài chuyện cần giải quyết, muốn lui xuống trước.” Hàn Lăng bị Vi Phong nhìn đến sởn gai ốc, vội vàng mượn cớ rời đi. Được nữ vương đồng ý, nàng chuồn ra khỏi phòng nhanh như một cơn lốc. O(∩_∩)OO(∩_∩)O một đêm ân sủng O(∩_∩)OO(∩_∩)O Lúc Hàn Lăng mở mắt, kinh thấy bản thân đang nằm trên một chiếc giường lớn màu xanh da trời, bài biện chung quanh thập phần xa lạ. Đây là đâu? Nàng nhớ rõ vừa nãy còn kể chuyện cho Vi Lạc nghe, sau khi Vi Lạc ngủ, nàng còn chưa kịp nằm xuống đã thấy bả vai đau nhói, sau đó mất đi tri giác. Nàng theo bản năng nhìn xuống quần áo trên người, thấy tất cả vẫn chỉnh tề thì tâm trí mới hơi bĩnh tĩnh đôi chút. Cửa phòng bị đẩy ra, một bóng dáng cao lớn đi tới trước giường. Lúc nhìn rõ mặt người đó, nàng trấn trụ. Hóa ra là hắn! Nàng đã sớm nghĩ đến, chỉ có hắn mới có thể sử dụng thủ đoạn ti tiện như thế. “Lăng Lăng!” Vi Phong ngồi xuống trước giường, đưa tay, chuẩn bị tới gần Hàn Lăng. Hàn Lăng lập tức lui vào bên trong, ngăn chặn tức giận nơi đáy lòng, đầu óc biến chuyển, lập tức giả vờ kinh ngạc, hỏi: “Thánh Tông quân, tại sao ta lại ở đây?” Vi Phong buồn bực, “Lăng Lăng, ngươi nói cái gì?” Hàn Lăng nhìn xung quanh, nhanh chóng đứng dậy, chuẩn bị nhảy xuống giường. Vi Phong nhìn thấy thì vội vàng ôm lấy nàng. “Thánh Tông quân xin tự trọng!” Vi Phong càng thêm hồ nghi, chẳng lẽ nàng không phải Hàn Lăng? Nhưng… tất cả đều quen thuộc như vậy, rõ ràng như vậy. Huống hồ, nữ vương bệ hạ cũng rõ ràng gọi nàng là Hàn thái phó. Nàng nhất định là giả vờ, nàng vốn thích giả vờ! Nghĩ tới đây, Vi Phong nghiêm túc nói: “Lăng Lăng, đừng giả bộ nữa, trẫm biết là ngươi!” Bị hắn đoán ra, Hàn Lăng vừa tức lại vừa buồn bực, vì vậy ra sức giãy dụa, “Hốn đản, buông ra!” Thật là nàng! Vi Phong kích động mừng rỡ, chẳng những không buông tay mà càng ôm chặt hơn, “Lăng Lăng, trẫm cuối cùng cũng tìm được ngươi, hơn một ngàn ngày đêm, cuối cùng cũng là quá khứ rồi!” “Chết tiệt, mau buông ta, nếu không đừng trách ta không khách khí… Ngô…” Hàn Lăng còn chưa nói xong dã bị hắn áp đảo trên giường, còn bị hôn mãnh liệt. Nàng muốn giãy dụa, muốn cắn hắn, muốn đánh hắn, muốn đá hắn, nhưng nàng phảng phất giống như trúng tà, đầu óc mê loạn mờ mịt, chẳng những không phản kháng mà còn… còn vươn đầu lưỡi đáp lại hắn. Vi Phong thấy thế thì vui sướng, hôn nàng kịch liệt hơn, thân hình to lớn của hắn còn từ từ áp lại gần nàng. Nụ hôn kéo dài, chậm rãi, xâm nhập, mãnh liệt, làm cả người Hàn Lăng xụi lơ, thân thể mềm mại không tự chủ được, phụ họa theo hắn, ngẫu nhiên còn phát ra vài tiếng anh ngâm tuyệt đẹp, vi tích nhân tâm. Mãi đến khi đôi môi anh đào kiều diễm sưng đỏ lên, Vi Phong mới vừa lòng rời ra, đi tới vành tai nàng, cằm, cổ, một mạch đi xuống, lưu lại một hàng dấu răng, dấu hôn. Hàn Lăng cơ hồ hít thở không thông, nàng cảm thấy bản thân đang đứng trên đỉnh Vân Tiêu, bay lên cao, thân thể ngày càng nóng, nóng đến phát đau, nóng đến phát điên. Rốt cục, cánh tay nhỏ dài không thể chờ được, vòng quanh cổ hắn. Ý thức được nàng tựa hồ đã chuẩn bị tốt, Vi Phong cũng hưng phấn trào dâng. Từng văn kiện quần áo, từ trong giường bay ra, chậm rãi rơi xuống mặt đất. Màn đêm đi qua, trời sáng. “A…” Hàn Lăng từ trong mộng tỉnh lại, phát hiện trên người không một mảnh vải, lớn tiếng hét lên chói tai. Vi Phong lập tức mở mắt, con ngươi đen lộ vẻ lo lắng cùng ân cần, “Lăng Lăng, làm sao vậy?” “Hỗn đản, ngươi dĩ nhiên… bạo ta?” Hàn Lăng một bên nộ xích, một bên nắm lấy chăn che lên người. Nghe nàng dùng từ “bạo”, Vi Phong không vui, vì vậy tức giận nói: “Ngươi tối hôm qua không thích thú sao?” Hàn Lăng nghe xong, bao nhiêu tình cảnh tối qua lập tức trở lại trong óc, xấu hổ, ảo não và tự trách, toàn bộ ập tới. Nàng tối qua giống như trúng tà, không những không chất vấn, chỉ trích hắn nhân cơ hội mang bản thân tới đây, lại còn không hề phản kháng, lần lượt đón ý, hùa theo hắn. Không thể phủ nhận, tối qua hắn đã mang cho nàng một cảm giác tuyệt vời, nhưng là, nàng rõ ràng rất ghét hắn, thậm chí hận hắn thấu xương, căn bản không thể có những biểu hiện như vậy! Ghê tởm, nhất định là sắc quỷ hoàng đế này hạ mị chú, làm cho nàng biến thành một nữ nhân phóng đãng không biết xấu hổ. “Lăng Lăng, ngươi biết không, trẫm đã đợi ba năm cho khoảnh khắc tối qua, cuối cùng giấc mộng cũng trở thành sự thật.” Vi Phong lần nữa ôm nàng vào lòng, “Trẫm không đoán sai, trong lòng ngươi còn có trẫm, ngươi vẫn yêu trẫm, không muốn xa rời trẫm, trẫm rất vui, rất hạnh phúc!” Hàn Lăng càng thêm xấu hổ, “Ngươi đừng có nằm mơ, ta chỉ đang phiêu kỹ mà thôi!” “Ngươi nói cái gì?” Nghe miệng nàng tự nhiên tuôn ra từ ngữ thấp kém như thế, tuấn nhan Vi Phong lập tức biến đen. “Ngươi thật sự không biết sao?” Hàn Lăng miệt thị liếc mắt, trầm giọng nói, “Buông tay!” “Không…” từ ‘buông’ còn chưa nói ra, Vi Phong giật tay lại, kêu lên một tiếng. Tiểu nữ nhân này, học được công phu lợi hại như thế từ bao giờ! Thừa dịp hắn buông tay, Hàn Lăng rất nhanh nhảy xuống đất, mặc áo vào chuẩn bị đi ra ngoài. Đi tới cửa, đột nhiên nàng dừng lại, quay đầu, hung hăng cảnh cáo một câu, “Không cho phép ngươi dây dưa ta nữa!” Nghe thấy ‘bịch’ một tiếng, Vi Phong mới lấy lại tinh thần, nhìn vào cánh cửa phòng vẫn còn chấn động, lâm vào trầm tư. Biết được thân phận tại Xinh Tươi quốc của nàng, hắn rất nhanh điều tra ra chỗ ở của nàng, phân phó Dạ đưa nàng tới đây, vốn muốn hỏi nàng cho rõ những nghi hoặc trong lòng. Nhưng không thể ngờ được, vừa đụng tới nàng, hắn liền không thể kiềm chế được, dục vọng và những cảm xúc mãnh liệt đã áp chế nhiều năm bộc phát như núi lửa, lập tức trút xuống, không thể thu hồi lại. Năm đó nàng không hề lưu luyến rời đi làm hắn cảm thấy tuyệt vọng; nhưng tối hôm qua, nàng đã nhiệt tình đáp lại hắn, lại làm cho hắn thập phần hy vọng; đến buổi sáng hôm nay, nàng lại vô tình đối đãi, lại lần nữa đánh bản thân vào mười tám tầng địa ngục. Tới cùng cảm giác của nàng đối với bản thân là thế nào? Yêu? Hận? Hay là cả hai… Đi ra khỏi chỗ ở của Vi Phong, Hàn Lăng bước nhanh về hướng phòng mình. Giữa ban ngày ban mặt lại mặc một bộ áo ngủ, thật phi thường bắt mắt. Không dám đáp lại những ánh mắt tò mò cổ quái của người bên ngoài, nàng một mực cúi đầu, hận không thể có cái lỗ nào cho nàng chui xuống. Nàng nửa đi nửa chạy chừng một khắc thì cuối cùng cũng trở lại tẩm phòng. Đúng lúc này, Vi Lạc cũng tỉnh ngủ. “Mụ mụ, ngài cũng rời giường?” Vi Lạc vuốt mắt, hàm hồ hỏi. “Ân!” Hàn lăng một bên trả lời, một bên từ tủ quần áo lý lấy ra một bộ trang phục màu lam. “Mụ mụ, ngài bị con muỗi cắn à?” Trong lúc Hàn Lăng cởi áo ngủ ra, chuẩn bị thay váy, Vi Lạc đột nhiên kinh hô ra. Hàn Lăng lúc này mới phát hiện, hai tay, trước ngực, trên bụng… trên người nàng, chỗ nào cũng toàn những điểm đỏ, ngẫu nhiên còn kèm theo vài dấu răng, nàng không khỏi rủa thầm vài tiếng. “Mụ mụ, ngài rõ ràng ngủ cùng ta, tại sao ngài bị muỗi cắn thành ra như vậy mà ta lại không việc gì?” Vi Lạc đã xuống giường, đi tới bên người nàng, bàn tay nhỏ bé vuốt lên những điểm đỏ này. Nhịn xuống tức giận, Hàn Lăng bình tĩnh nói, nhưng cũng không hoàn toàn nhịn được nghiến răng nghiến lợi: “Đúng, con muỗi chết tiệt này cần phải hạ xuống mười tám tầng địa ngục!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]