Chương trước
Chương sau
Kính phô đá màu, hạm tạc điêu lan, hòn giả sơn như những ngọn núi thu nhỏ, suối trong uốn khúc, đình đài hiên tạ, trăm hoa đua nở, thứ nào cũng xinh đẹp nổi bật, ngự hoa viên quý quốc, quả thật là danh bất hư truyền.” Một nam tử trẻ tuổi không ngừng ca ngợi.
Hắn là Mại Dị (cái bản cv bảo ông này tên Mại Đặc Biệt, hổng biết gọi là gì nữa),quốc vương của Khải La Quốc, lần này đến Dụ Trác hoàng triều, là muốn cùng Dụ Trác hoàng triều ký điều ước, để Dụ Trác hoàng triều trở thành nhà cung cấp (Nhi: ta ko nghĩ ra từ khác ; ladaybjrd: ta thấy từ này cũng được) lụa và củi cho Khải La Quốc.
Vi Phong nghe xong thì khóe miệng cong lên, đồng thời cũng tán dương lại, “Mại Dị quốc quân quá khen. Nghe nói hoàng viên quý quốc hàng năm lục ý dạt dào, hoàng viên phong cách khác lạ, rộng lớn vô cùng, chim bay mỏi cánh.”
“Dùng cây tùng và trang sức hoàng viên là truyền thống từ xưa của Khải La quốc. Ưng tượng trưng cho thắng lợi, dũng cảm và sự trung thành, nó là hóa thân của dân tộc chúng ta, không sợ mặt trời chói chang thiêu đốt, tự do bay lượn giữa bầu trời.” Nhắc tới lâm viên của mình, Mại Dị có chút tự hào, “Chỉ cần Thánh Tông hoàng đế thích, bổn hoàng sẽ luôn hoan nghênh ngài đến quốc gia ta ngắm cảnh!”
(chú: Thánh Tông là quốc hiệu của Vi Phong)
“Nhất định, nhất định! Đến lúc quốc sự không quá bận rộn, trẫm nhất định đến…”
“Nữ thần! Nữ thần!” Vi Phong còn chưa nói xong, Mại Dị đột nhiên thốt lên, ánh mắt bị cuốn đến một chỗ khác.
Vi Phong nhìn theo tầm mắt của hắn, trên mặt cỏ phía trước chính là Hàn Lăng và Vi Lạc đang chơi đùa.
“Đó là phi tử và hoàng nhi của trẫm.” Vi Phong không hài lòng chút nào đối với phản ứng của Mại Dị, vì vậy lập tức tuyên bố quyền sở hữu của mình.
“Thánh Tông hoàng đế thật sự quá hạnh phúc!” Mại Dị giọng điệu lộ ra vẻ hâm mộ rõ ràng, thẳng thắn hỏi: “Ngài không để ý bổn hoàng gặp nàng chứ?”
Đương nhiên để ý! Khuôn mặt tuấn tú của Vi Phong hơi trầm xuống, nhưng ngoài miệng lại nói: “Mại Dị quốc quân, xin mời!”
Mẫu Đơn đình, Cây tường vi cái, mạt lỵ hạm, hải đường huề, đôi hà thế ngọc; hoa mẫu đơn, hoa hồng, đỗ quyên, đẹp đẽ vô ngần; hoa nở, cây bóng nước, ngọc trâm hoa, chiến chiến lồng lộng. Cảnh đẹp của ngự hoa viên đều hiện lên rõ ràng trước mắt.
Tuy nhiên, Hàn Lăng không hề cảm giác được chút vui sướng hay thoải mái nào, từ khi nghe tin Vân phi mang thai, lòng của nàng không thể nào bình tĩnh lại được.
Cổ ngữ nói: người xuất gia không nói dối. Chính Nghiêm đại sư đức cao vọng trọng, là chủ trì do Dụ Trác hoàng triều ngự phong, chuyện hắn nói mặc dù nàng không hiểu rõ nhưng vẫn nghe theo đề nghị của hắn, mở rộng cửa lòng đón nhận Vi Phong lần nữa.
Chỉ tiếc ngày vui ngắn chẳng tày gang, nàng và Vi Phong còn chưa ấm áp được mấy ngày đã bị tin Vân phi mang thai phá hủy.
Vân phi vốn thích khoe khoang thị uy nhưng lần này nàng tin tưởng lời Vân phi nói là sự thật. Dù sao, không ai dám mang chuyện này ra vui đùa được.
Vi Phong ước chừng ân sủng Vân phi năm đêm, nếu căn cứ vào lời Vân phi nói, mấy ngày nay đúng đến thời kỳ rụng trứng, cổ đại lại không có áo mưa (OK đấy ạ),không trúng mới là khó.
“Lạc nhi, nếu sau này phụ hoàng ngươi có nhi tử khác, ngươi sẽ không còn là duy nhất của phụ hoàng nữa.” Ánh mắt Hàn Lăng đau thương trở lại trên người Vi Lạc, thấy hắn đang ồn ào, dùng cả tay lẫn chân đi được khoảng hai thước về phía trước.
Giật mình, Hàn Lăng vội vàng đứng lên đi tới phía hắn. Lúc nhìn thấy nhân ảnh kia, nàng mới hiểu ra, hóa ra là Lạc nhi đã phát hiện ra Vi Phong.
“Hoàng thượng!” Hàn Lăng cúi người hành lễ.
Vi Phong ôm lấy nhi tử, nói: “Tinh Tinh, tới gặp Mại Dị quốc quân.”
Hàn Lăng cúi đầu, “Mại Dị quốc quân vạn phúc!”
“Nữ thần xin đứng lên!” Tiếng noi phi thường có từ tính, phảng phất như làn gió xuân thấm nhập nội tâm Hàn Lăng.
Nàng ngẩng mặt lên, lúc này mới nhìn rõ người trước mắt, hốc mắt sâu, mũi thẳng, da tay nâu nhạt, trông giống như người Ai Cập hiện đại.
Đứng gần Hàn Lăng, Mại Dị càng thêm kinh ngạc.
Da dẻ nõn nà, mắt như thu thủy, lông mi thật dài, cái mũi khéo léo, môi anh đào không điểm mà hồng, dung sắc tuyệt lệ.
Cung trang rộng thùng thình không giấu được thân hình quyến rũ của hàng, có vẻ mị hoặc của một phụ nhân, lại có vẻ đẹp thanh thuần thiếu nữ.
Hắn không khỏi lại mở miệng ca ngợi, “Nữ thần, thật là nữ thần…”
Hàn Lăng bị hắn nhìn đến phát ngại, hỏi, “Mại Dị quốc quân cứ gọi bổn cung là nữ thần, xin hỏi là có ý gì?”
“Ở Khải La quốc chúng ta, các nữ tử ôn nhu mỹ lệ đều gọi là nữ thần. Tinh phi nương nương quốc sắc thiên hương, là nữ thần của các nữ thần!”
Khuôn mặt Hàn Lăng ửng hồng, ngượng ngùng cúi đầu: “Mại Dị quốc quân quá khen!”
Phát hiện ra Mại Dị nhìn chăm chú lão bà của mình, lại còn miệng lưỡi trơn tru tán tỉnh không ngừng, nội tâm Vi Phong rất là khó chịu, tiếng nói có vẻ ghen tỵ, “Mại Dị quốc quân, mời theo trẫm đến chính điện, trẫm muốn giới thiệu với ngài tàng thư các đồ sộ của triều ta.”
Mại Dị nhìn lại Vi Phong, trên mặt lộ ý không vui, “Thánh Tông hoàng đế, bổn hoàng muốn trò chuyện cùng nữ thần, còn như tàng thư các, không bằng ngày mai hãy xem. Dù sao bổn hoàng vẫn còn ở lại quý quốc hai ngày nữa.”
Xem ra Mại Dị quốc vương này không hiểu văn hóa trung thổ, không biết câu “Bằng hữu thê, bất khả diễn”.
Tuấn mục Vi Phong trẫm xuống, tức giận dâng lên tận cổ mà không thể phát tác, không thể làm gì khác hơn là dồn ánh mắt về phía Hàn Lăng, ý bảo nàng hãy về Dụ Nhân cung.
Tuy nhiên, Hàn Lăng phảng phất như không để ý đến chỉ thị của hắn, lại còn cười rất quyến rũ với Mại Dị.
Mại Dị càng thêm si mê, không chỗ nào cố kỵ nói: “Nương nương quyến rũ động nhân, nếu có rượu bồ đào của quốc gia ta tắm thì càng thêm mê người.”
“Rượu bồ đào?” Hàn Lăng kinh ngạc, “Rượu chế tạo từ nho?”
“Ân! Chẳng lẽ nương nương cũng biết? Đây là sản phẩm đặc biệt của quốc gia ta.”
Nàng đương nhiên biết, nàng còn tự mình làm rồi nữa!
“Nương nương nếu có rảnh rỗi, thỉnh quang lâm bổn quốc, bổn hoàng sẽ an bài loại bồ đào hảo hạng cho ngươi thưởng thức, còn đưa ngươi đi ngắm cảnh, cổ mộ và chùa chiền.”
Cổ mộ? Chùa chiền? Đây không phải là những văn vật của Ai Cập cổ sao? Chẳng lẽ Khải La quốc này chính là đời trước của Ai Cập?
Hàn Lăng vừa mừng vừa sợ, vội vàng hỏi: “Mại Dị quốc quân, xin hỏi quý quốc có Kim tự tháp và tượng nhân sư không? Vật tượng trưng cho quý quốc có phải là hùng ưng không?”
“Sao nương nương lại biết? Không sai, bổn quốc chính là ưng dân tộc, tượng nhân sư thì có thể nhìn thấy ở mọi nơi trên lãnh thổ chúng ta, còn Kim tự tháp như ngươi nói, bổn quốc hình như không có.”
Không thể nào, Kim tự tháp tồn tại từ lâu ở Ai Cập cổ đại, chẳng lẽ bọn họ không gọi bằng tên này? Chắc chắn là vậy rồi.
Vừa nghĩ tới cảnh có thể tận mắt nhìn thấy hoang mạc mênh mông, Kim tự tháp thần bí khó lường, còn cả những chữ tượng hình cổ xưa, lại là nguyên nước nguyên vị, Hàn Lăng hoan hỉ kích động, không dám tin.
“Tinh Tinh, ngươi làm sao vậy? Có phải là mệt không? Vậy thì hãy về tẩm cung đi?” Vi Phong bị bỏ quên ở bên cạnh, nãy giờ chỉ biết nhìn Hàn Lăng và Mại Dị nói chuyện vui vẻ với nhau, tâm tình hắn đã sớm khó chịu, khó lắm mới thấy trạng thái khác lạ của Hàn Lăng, hắn liền nắm cơ hội, muốn Hàn Lăng rời đi.
“Không, ta không mệt.” Hàn Lăng lại nhìn về phía Mại Dị, “Mại Dị quốc quân, bổn cung xin trước tạ thịnh tình của ngài, bổn cung sẽ bố trí thời gian đến bái phỏng quý quốc.”
“Được! Tốt!” Mại Dị kêu to hai tiếng, hai tay giang ra, nhìn Hàn Lăng đầy chờ mong.
Hàn Lăng đầu tiên là sửng sốt, sau đó hiểu ra, cũng mở hai tay ra, chuẩn bị ôm lấy hắn.
Vi Phong vẫn một mực để ý bọn họ từ nãy, kịp thời hành động, kéo Hàn Lăng lại.
“Ngươi làm gì vậy?” Hàn Lăng thẹn quá hóa giận.
“Phải là trẫm hỏi ngươi đang làm gì mới đúng, ban mày ban mặt, chẳng lẽ ngươi muốn thể hiện yêu thương nhung nhớ với hắn?” Tuấn nhan Vi Phong trở nên âm u vô cùng.
“Đó là cái ôm hữu hảo! Đây là tập tục của Khải La quốc, không thể để cho người ta thấy mình không tôn trọng.” Hàn Lăng nói.
“Tập tục cái gì, trẫm thấy là ác tục mới đúng!” Vi Phong chuyển mắt sang Mại Dị, “Mại Dị quốc quân, nàng là nữ nhân của trẫm, chỉ có trẫm mới có thể ôm nàng.”
“Sao? Thánh Tông hoàng đế, ngài hiểu lầm rồi, đây là ôm hữu nghị!”
“Trẫm không biết. Ở quốc gia của trẫm cần phải theo tập tục của bổn quốc.”
Trên mặt Mại Dị hiện vẻ không vui, đôi mắt nâu như còn chứa tức giận.
Hàn Lăng thấy thế thì bế lại Vi Lạc từ tay Vi Phong, cười với Mại Dị, “Mại Dị quốc quân, bổn cung có việc đi trước. Ngài xin cứ tự nhiên, còn nữa, nếu có cơ hội, bổn cung nhất định bái phỏng quý quốc, thưởng thức văn hóa của quý quốc.”
Nhìn bóng lưng dần xa của Hàn Lăng, mặt Vi Phong giãn ra không ít, còn mặt Mại Dị lại hiện lên nét bất hòa…
O(∩_∩)OO(∩_∩)O một đêm ân sủng O(∩_∩)OO(∩_∩)O
“Đừng lộng!” Hàn Lăng tức giận đẩy bàn tay Vi Phong đang không ngừng di chuyển trên người nàng.
“Trẫm muốn trừng phạt ngươi!” Tay Vi Phong đã đi tới ngực nàng.
“Trừng phạt, trừng phạt, ta lại làm sai cái gì? Còn nữa, đừng tưởng rằng ngươi là hoàng đế thì có thể muốn làm gì cũng được! A…” Đáng chết, hắn dĩ nhiên dùng sức như vậy.
“Chọc giận trẫm, hậu quả sẽ còn hơn thế!” Vi Phong lại nghĩ tới tình cảnh phát sinh ở ngự hoa viên ngày hôm nay, “Biết rõ nam nữ thụ thụ bất thân, ngươi lại không biết giữ đạo, cùng với tên sắc quỷ Mại Dị định ôm nhau, chẳng lẽ ngươi trời sinh dâm đãng?”
“Ngươi…” Hàn Lăng trừng mắt, ghê tởm, hắn dĩ nhiên lại nói bản thân như vậy.
“Ngay trước mặt trẫm mà công nhiên liếc mắt với nam tử khác, ngươi chủ tâm làm trẫm mất mặt đúng không?”
Chủ tâm làm hắn mất mặt? Hừ, nếu không phải bận tâm đại cục, nàng đã không từ biệt Mại Dị nhanh như vậy.
Lúc ấy nàng lựa chọn rời đi không phải là sợ Vi Phong mà là không muốn để Mại Dị thấy sự hẹp hòi của Vi Phong, thấy tranh chấp giữa Vi Phong và mình.
Dù sao, Mại Dị là người ngoại quốc, vạn nhất việc đó truyền ra thì không chỉ có Vi Phong bị giễu cợt mà còn ảnh hưởng đến cả địa vị của Dụ Trác hoàng triều.
“Bị trẫm nói trúng rồi sao? Không thể nói gì hả…”
“Ngươi câm mồm!” Hàn Lăng lớn tiếng quát, “Ta đối với hắn chỉ là kỳ hảo mà thôi, ngươi lại nói là dâm đãng. Vậy còn ngươi, nơi lưu tình, nơi gieo thì là loại gì? Dâm côn trùng? Lợn giống?”
“Lớn mật!”
“Đúng, ta lớn mật, ngươi giết ta đi!” Nhớ lại lúc Vân phi thị uy, lý trí Hàn Lăng liền biến mất, “Dù sao không có ta, ngươi còn có Vân phi, Thục phi, Lam phi, Lý quý nhâ, Lưu tần… Tốt nhất là mặc kệ luôn cả Lạc nhi đi, dù sao ngươi còn có nhi tử của Vân phi mà.”
Đáng chết, sao lại muốn rơi lệ, sao lại thương tâm như vậy. Hàn Lăng nắm góc chăn muốn lau hết nước mắt, nhưng vô luận nàng làm thế nào cũng không hết được.
Gặp bộ dáng thương tâm thống khổ của nàng, lòng Vi Phong như dao cắt, tức giận cũng bị đau lòng thay thế, ôm nàng, ôn nhu nói, “Ngoan, đừng khóc, trẫm không phải cố ý hung với ngươi, chỉ là nhìn thấy nam nhân khác đối tốt với ngươi, trẫm liền sợ hãi sẽ mất ngươi.”
Hàn Lăng đẩy hắn ra, “Ngươi thì sao? Ngươi cưng chiều các tần phi khác, để nàng sinh hài tử cho ngươi, chẳng lẽ ta dễ chịu lắm sao?”
“Ngươi chỉ Vân phi? Trẫm đã đồng ý với di nương, cho Vân phi một đứa con nối dòng. Huống hồ, trẫm là thiên tử, có nghĩa vụ vì hoàng triều khai chi tán diệp.” (kiểu làm cho con cháu đầy đàn hử?)
Vi Phong vừa nói vừa hôn lên trán nàng, “Đừng lo lắng, mặc kệ tương lai có bao nhiêu nhi tử, trẫm vẫn yêu thương Lạc nhi nhất, đợi thời cơ thích hợp trẫm sẽ phong ngươi là hoàng hậu, Lạc nhi cũng trở thành thái tử, hoàng đế tiếp theo của Dụ Trác hoàng triều.”
Hừ, ai mà thèm cái gì hoàng hậu với cả thái tử, hắn căn bản là không biết nàng muốn gì mà!
“Ngoan, đừng khóc được không? Ngươi phải thông cảm cho trẫm, trẫm cũng có trách nhiệm của mình.”
“Trách nhiệm? Ngươi có dám nói ngươi cưng chiều các nàng chỉ là vì trách nhiệm mà không phải vì thỏa mãn dục vọng của ngươi?” Nữ nhân khi đụng tới vấn đề này sẽ trở nên cực đoan, Hàn Lăng cũng không ngoại lệ, “Lấy cớ, tất cả đều là lấy cớ! Sao không thấy phụ hoàng ngươi vì trách nhiệm mà sinh con đầy đàn? Phụ hoàng ngươi không phải chỉ có một nhi tử là ngươi sao?”
Vi Phong trầm mặc một hồi, tuấn dung ẩn chứa một chút ai thiết, “Trẫm vốn có ba hoàng đệ, nhưng đều chết non, hoàng muội thì hòa thân dị quốc.” Có thể nói, Vi Phong rất cô độc.
“Trẫm đã từng hỏi phụ hoàng, tại sao lại không sinh thêm vài huynh đệ để chơi đùa với trẫm, phụ trợ cho trẫm, phụ hoàng lúc ấy rất áy náy mà nói, trong một lần sai lầm người đã hại một nữ tử trong sạch, lương tâm người bị dày vò nên chủ động tuyệt dục. Trước khi chết, người đã dặn bảo trẫm phải thay Vi gia khai chi tán diệp, đền bù sai lầm cảu người.”
Tức giận đã qua, thương tâm vẫn còn, Hàn Lăng im miệng không nói.
Vi Phong từ trầm tư tỉnh lại, ôm Hàn Lăng càng chặt hơn, ôn nhu hôn lên mắt nàng, mũi nàng, tai nàng, cổ nàng.
Trong lúc hắn sắp hôn xuống dưới, Hàn Lăng đẩy mạnh hắn ra.
“Sao vậy?”
“Đừng đụng vào ta!” Hốt nhiên lúc đó Hàn Lăng cảm thấy một cỗ ác tâm, cảm giác được hắn rất bẩn.
“Ngươi…”
“Ngươi có nỗi khổ của ngươi, ta cũng có tâm sự của mình, sau này, ngươi cưng chiều các tần phi khác, để họ mang thai, ta sẽ không có phản ứng gì. Nhưng ta hy vọng ngươi có thể tôn trọng ta, không được ta cho phép thì không được động đến ta, ta… không muốn cho sảo.” (không hiểu)
“Ngươi nói gì vậy?” Vi Phong lại tức giận.
“Ta nói thật đó!” Hàn Lăng không thèm liếc mắt nhìn hắn, nhảy xuống đất, mò lấy một kiện áo khoác phủ lên người, chạy ra phòng ngoài.
Vi Phong tức giận run người, trán nổi gân xanh, hai tay nắm chặt thành quyền, hung hăng đấm lên giường, uy lực giống như đất rung núi chuyển!
Cuối cùng hắn cũng xuống giường đuổi theo.
“Hoàng thượng!” Lục công công hầu ở bên ngoài thấy vậy thì kinh hãi đảm chiến, vừa mới khó hiểu thấy nương nương nửa đêm bỏ đi, giờ lại thấy hoàng thượng nộ khí đằng đằng lao ra khỏi phòng.
“Nương nương đâu?”
“Nương nương… Nương nương hình như hướng đến tẩm phòng của tiểu hoàng tử…”
Lục công công còn chưa nói xong, chỉ cảm thấy một cơn lốc cuốn qua, đã không còn thấy bóng dáng Vi Phong. Hắn lắc đầu, thở dài, tiếp tục cúi đầu, bất động tại chỗ cũ.
Vi Phong đẩy cửa ra, lập tức đi đến bên giường, ánh mắt nhìn thấy một lớn một nhỏ đang ôm nhau trên giường, tức giận lại bất đắc dĩ. Nữ nhân này, dĩ nhiên lại chạy tới ngủ cùng nhi tử cũng không muốn ở lại tẩm phòng ngủ với mình.
“Trẫm cho phép ngươi ngủ cùng Lạc nhi đêm nay, đêm mai không cho ngươi tùy hứng như vậy nữa!” Để lại những lời này, hắn đi ra ngoài.
Tiếng đóng cửa nhẹ nhàng, tiếng bước chân dần đi xa truyền vào tai, Hàn Lăng lúc này mới mở mắt, nhìn chăm chú lên đỉnh màn, đăm chiêu suy nghĩ.
Một lúc lâu sau nàng mới thu hồi tầm mắt, xoay mặt nhìn về nhi tử bên cạnh, nhẹ nhàng vỗ về khuôn mặt nhỏ nhắn tuấn tú của hắn, trong đầu lại hiện lên một khuôn mặt khác…
O(∩_∩)OO(∩_∩)O một đêm ân sủng O(∩_∩)OO(∩_∩)O
“Tiểu hoàng tử, lại đây, để di nương ôm một cái!” Sau khi cho cung nô lui đi, Cốc Thu lập tức vươn tay ra với Vi Lạc.
Vi Lạc cũng cười nhìn nàng, đồng thời vươn ra đôi tay nhỏ bé.
“Tỷ tỷ, tiểu hoàng tử nặng lên rất nhiều rồi!” Cốc Thu ôm lấy Vi Lạc từ trong lòng Hàn Lăng, cao hứng nói.
“Mới một ngày mà thôi, sao có thể thần kỳ như vậy!” Hàn Lăng cười khẽ.
“Tiểu hoàng tử đúng là cao hơn, cũng nặng hơn nữa.” Ti Thải cũng hân hoan. Nàng lớn như vậy cũng chưa từng có cơ hội giống như bây giờ, không hề cố kỵ mà thể hiện chân tâm chân ý với tiểu hài tử.
Hàn Lăng vừa cười vừa trở lại trên ghế.
Cốc Thu đi theo, “Tỷ tỷ, vẫn còn vì chuyện Vân phi mang thai mà không vui?”
“Ân!” Đối với Cốc Thu và Ti Thải, Hàn Lăng không cần giấu diếm bản thân.
“Nương nương, Hoàng thượng là vua của một nước, khó tránh khỏi việc có đông đảo con nối dòng, người đừng suy nghĩ nữa, cũng không cần tự làm mình khổ sở, để tránh làm bị thương tổn đến thân thể.”
Làm được sao? Tâm Hàn Lăng lại thấy đau đớn.
Trước hiện thực không thể tránh được, nàng dự định bắt buộc bản thân đừng nghĩ nữa, hãy đối đãi như bình thường.
Nhưng Vân phi đó âm hồ bất tán, giống như oan quỷ quấn thân, cứ cách một ngày lại đi thị uy với nàng, nàng muốn coi như không cũng thực khó!
Mấy ngày nay nàng và Vi Phong vẫn ở trong trạng thái lạnh lùng, từ sau lần cãi nhau đó, nàng không trở về phòng nữa, ban đêm nàng tới tẩm phòng của nhi tử, chơi với hắn rồi ngủ cùng hắn.
Hai ngày đầu, Vi Phong còn tới gọi nàng, hống nàng, thậm chí uy hiếp nàng. Nhưng hai đêm nay hắn cũng không hề xuất hiện nữa.
Những áp lực và buồn khổ trong lòng không biết tâm sự cùng ai, nàng lại nghĩ đến Cốc Thu, vì vậy ngày nào nàng cũng mang nhi tử tới cung điện của Cốc Thu. Chỉ có ở đây nàng mới không hề cố kỵ mà phát tiết những thống khổ trong lòng.
“Nương nương, đừng khóc.” Ti Thải cầm chiếc khăn tay mềm mại, đau lòng lau đi nước mắt cho Hàn Lăng.
“Ti thải…” Hàn lăng nhào vào trong lòng nàng, khóc càng thêm thê lương.
Cốc Thu hốc mắt rưng rưng, nhưng không biết làm sao.
“Nương nương, mấy ngày nay Hoàng thượng cũng không tuyên các tần phi khác thị tẩm, chắc chắn Hoàng thượng cũng suy nghĩ đến cảm thụ của người.” Ti Thải an ủi, “Vân phi kia, cứ coi như nàng là không khí đi. Tuy nói nàng đang mang thai nhưng nàng tâm địa độc ác như vậy, lại kiêu ngạo hống hách, nói không chừng ông trời sẽ không để yên cho nàng bình yên sinh ra hài tử.”
“Nhất định, ác nhân nhất định có ác báo!” Cốc Thu an ủi.
Hàn Lăng hốt nhiên ngẩng mặt lên, “Ti Thải, Cốc Thu, những lời này các ngươi nói trước mặt ta thì được nhưng không được nói bên ngoài, biết chưa?”
“Ân!” Cốc Thu và Ti Thải cùng gật đầu, các nàng đương nhiên biết Vân phi cho dù có ghê tởm nhưng trong bụng nàng chính là hoàng tự, không thể xúc phạm.
“Ta biết các ngươi đau lòng cho ta, ta cảm ơn!” Hàn Lăng sụt sịt, “May mắn mà có các ngươi, nếu không ta thật không biết làm sao bây giờ.” Biết Ti Thải thực tâm đối tốt với mình nên Hàn Lăng bảo Cốc Thu nói chân tướng cho Ti Thải biết, cho nên, hiện giờ thân phận thật của nàng ngoài Vương Cảnh Thương ra thì còn có Cốc Thu và Ti Thải biết.
“Vì nương nương không chê mà kết bái tỷ muội với ta. Làm tỷ tỷ, ta tự nhiên quan tâm nhất muội muội.”
Nguyên lai, ba người các nàng đã kết bái. Nói tuổi, Ti Thải là Đại tỷ, Hàn Lăng là Nhị tỉ, Cốc Thu là Tam muội.
“Đúng, cũng câu nói kia, có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu. Tỷ tỷ, hay là chúng ta đi Vân Tiêu đảo thả diều để quên hết bi thương, hưởng thụ sung sướng.” Cốc Thu đề nghị.
“Không được!” Hàn Lăng lắc đầu, mấy đêm gần đây nàng ngủ không ngon, nghĩ tới thái dương hỏa hỏa lạt lạt nàng lại cảm thấy choáng váng đầu óc.
“Vậy hay là người thiết kế đồ đi, lần trước người không phải đã nói sẽ tự mình làm cho tiểu hoàng tử một ít quần áo thật đặc biệt sao? Ngươi vẽ mẫu ra, ta may.”
“Đúng vậy, ta muốn xem!” Cốc Thu hăng hái bừng bừng.
“Được rồi.”
Ti Thải vừa nghe lập tức lấy từ trong ngực áo ra cọ màu đưa cho Hàn Lăng.
“Ti Thải, ngươi lúc nào cũng mang mấy thứ này bên người sao?” Cốc Thu kinh ngạc kêu lên một câu.
Ti Thải cười không nói. Nàng huệ chất lan tâm, biết Hàn Lăng gần đây tâm tình không tốt nên chuẩn bị trước mấy thứ này.
Một lần nữa cầm bút, Hàn Lăng thập phần kích động, dòng sáng tạo tuôn chảy, huy động cây bút trên giấy soàn soạt.
Ti Thải và Cốc Thu lẳng lặng đứng bên nhìn, thấy những bức tranh đặc biệt hiện ra trước mắt thì liên tục cảm thán.
Ngay cả Vi Lạc hình như cũng bị những tranh vẽ này hấp dẫn, không ngừng vỗ tay hoan hô.
Không biết trải qua bao lâu, mãi đến khi Hàn Lăng thấy mệt mới dừng lại, nhìn lại, có tổng cộng sáu bộ trang phục trẻ em khác nhau.
“Tỷ tỷ, ngươi… quá lợi hại, những quần áo này ta chưa từng gặp qua.”
“Đúng, nương nương, những loại quần áo này làm sao người lại nghĩ ra?” Ti Thải cũng ngạc nhiên không thôi.
“Tự nhiên nghĩ ra thôi!” Mặt Hàn Lăng rốt cục hiện ra nụ cười. Kỳ thật những mẫu quần áo trẻ em này chỉ là những đồ thường ngày ở hiện đại.
“Cho ta thời gian mười ngày, nhất định sẽ làm tốt.” Ti Thải thu hồi những bản vẽ này lại, ôm vào trong lòng.
“Ta không thể chờ đợi để nhìn thấy tiểu hoàng tử mặc những xiêm y này!” Cốc Thu mắt lộ vẻ chờ mong.
Hàn Lăng ôm lấy Vi Lạc, đùa với hắn, “Lạc nhi, ngươi cũng vui nhé, mặc vào y phục tạo mẫu riêng cho ngươi, ngươi nhất định sẽ là hoàng tử tuấn tú nhất, suất khí nhất thiên hạ!”
Mấy người cứ thế trò chuyện, rất nhanh đã đến lúc dùng bữa, Hàn Lăng mang theo nhi tử rời khỏi Thu Di các, trở về Dụ Nhân cung.
Dụ Nhân cung.
“Di nương, người đã tới?” Vi Phong nghe cung nô bẩm báo thì đi từ ngự phòng ra chính điện.
“Bái kiến Hoàng thượng!” Lý Ánh Hà khom người chào, rồi sau đó đứng thẳng người, cười nói, “Di nương vào thăm Vân nhi.”
“Nàng không có việc gì chứ?” Vi Phong đạm mạc hỏi một câu.
“Đứa nhỏ này cài gì cũng không hiểu, cả ngày chỉ biết kêu khổ cực, kêu mệt. Thay Hoàng thượng sinh con dưỡng cái là tôn quý và vinh hạnh cỡ nào chứ, là phúc khí mà nàng đã tu luyện được.”
Vi Phong không lên tiếng.
Lý Ánh Hà âm thầm quan sát hắn, chần chừ nói: “Hoàng thượng, di nương có chuyện này, không biết có nên nói hay không.”
“Di nương có chuyện gì cứ nói thẳng.”
“Căn cứ vào quy định của hoàng triều, Dụ Nhân cung là nơi chỉ có hoàng đế mới có thể ở lại, cho dù là hoàng hậu cũng không có tư cách ở chung một chỗ với hoàng đế. Hoàng thượng ban đầu nói là vì tiểu hoàng tử, hôm nay tiểu hoàng tử đã sinh ra rồi, Hoàng thượng có nên nghĩ tới việc để Tinh phi nương nương tới cung điện của chính nàng?”
Thấy Vi Phong không nói gì, Lý Ánh Hà tiếp tục nói: “Hoàng thượng giành ân sủng đặc biệt cho Tinh phi nương nương, trong triều có nhiều đại thần đã kín đáo phê bình. Thỉnh Hoàng thượng lấy đại cục làm trọng. Di nương biết Hoàng thượng yêu mến Tinh phi, Hoàng thượng nếu không bỏ được thì hãy an bài nàng tại một nơi cách Dụ Nhân cung không xa. Như vậy, Hoàng thượng đầu tiên có thể bình ổn những phàn nàn trong triều, sau đó vẫn có thể sủng ái Tinh phi.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.