Bạch Tiểu Hoa không nghĩ tới còn có thể cùng bọn họ gặp lại một ngày.
Khi bọn hắn chân thực xuất hiện ở trước mặt mình lúc cần nhiết, trong đầu Bạch Tiểu Hoa trong nháy mắt sắp hàng ra vô số loại thái độ không biết nên dùng loại thái độ nào đối đãi với bọn họ. Nhưng cuối cùng, vẫn là lựa chọn chạy trốn.
Cô là một con rùa, mỗi khi đụng tới lúc nguy hiểm, cô sẽ lựa chọn gánh nặng của bản thân mà an toàn trong xác chết, sau đó lẳng lặng trốn ở bên trong.
Tiêu Lạc Hàn đã từng cười nhạo cô, liền lấy cho cô một ngoại hiệu
như vậy.
"Bạch Tiểu Hoa, em biết không? Em tựa như một con rùa, mỗi ngày đều đi đường chậm rì, ăn cơm chậm rì , phơi nắng mặt trời chậm rì, chậm rì rì . . . . . . Thầm mến một người cũng thế." Tiêu Lạc Hàn thản nhiên cười, sau đó bắt lấy bàn tay nhỏ bé trắng mềm của Bạch Tiểu Hoa nhìn cô bởi vì thẹn thùng mà khuôn mặt đỏ ửng, "Bạch Tiểu Hoa, muốn kết giao với tôi hay không?"
Bạch Tiểu Hoa, muốn hay không cùng ta kết giao. . . . . .
Khi đó Bạch Tiểu Hoa, chỉ cảm thấy ngực nhanh bị nổ tung giống nhau rất rất hạnh phúc.
Mà hiện giờ. . . . . .
"Bạch Tiểu Hoa, lần này. . . . . . Sẽ không để cho em rời khỏi nữa, lần này. . . . . . Tuyệt đối sẽ không. . . . . ." con mắt Tiêu Lạc Hàn chứa đựng ngọn lửa, gắt gao nhìn dung nhan giương lãnh mạc xa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-cuc-cung-va-bon-baba/41943/quyen-1-chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.