“Tôi đi ra ngoài một chút.” Bạch Tiểu Hoa quay đầu nói với người đàn ông đang cúi đầu xem tạp chí, anh đối với việc gì cũng thờ ơ không quan tâm.
Ngọc Đường Xuân quả thực là không quan tâm, đầu cũng không nâng lên, chỉ thản nhiên ừ một tiếng.
Bạch Tiểu Hoa không thú vị cười cười, đang định xoay người thì lại bị một bàn tay kéo lấy tay áo cô.
Ngọc Đường Xuân khẽ cười, “Chú ý hình tượng một chút, Hoa thần y!” Nói rồi nâng tay tự nhiên giúp cô sửa lại áo.
Khoảng cách quá gần, khiến cô có thể ngửi thấy mùi thảo dược tự nhiên trên người anh.
“Đúng là lắm điều.” Tiểu Hoa ngượng ngùng nói, cố gắng áp chế sự bối rối trong lòng, trấn định tiêu sái đi ra ngoài.
Ở cạnh Ngọc Đường Xuân, càng ngày cô càng cảm thấy kì quái.
Lắc đầu, Bạch Tiểu Hoa thay bằng nụ cười tự tin, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh lệ bình tĩnh thong dong.
Hôm nay thật sớm, mới 9 giờ mà đã có khách đến tìm, kinh ngạc hơn đó lại là một cô gái trẻ xinh đẹp.
“Chào cô, cô đến bốc thuốc hay là xem bệnh?”
Có lẽ thanh âm của Bạch Tiểu Hoa quá mức dịu dàng thanh thúy, cô gái kia có chút sửng sốt, lập tức quay đầu lại đối diện với Tiểu Hoa.
“Hoa thần y?” Cô gái đánh giá Tiểu Hoa từ đầu tới chân, nhẹ nhàng nhíu mi.
Loại ánh nhìn chăm chú này thật quá thất lễ, đặc biệt khiến cho người ta khó chịu.
Bạch Tiểu Hoa gật đầu, cũng không khách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-cuc-cung-va-bon-baba/2008037/quyen-1-chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.