“Em tránh ra!” Sở Vân Hiên nói, nhìn vào mắt Bạch Tiểu Hoa, ánh mắt có một loại bi thương không nói nên lời.
“Nếu tôi không tránh thì sao?” Cô không có lý do gì để giải thích với hắn, dù sao hiện tại hai người không có bất kì quan hệ gì, nhiều nhất cũng chỉ là quan hệ hợp tác, lợi dụng nhau mà thôi.
Sở Vân Hiên nhìn Ngọc Đường Xuân, Ngọc Đường Xuân cũng không tránh né, nhìn thẳng lại Sở Vân Hiên.
“Ha ha, Ngọc Đường Xuân, từ lúc nào mà anh chỉ biết đứng sau lưng phụ nữ vậy?” Sở Vân Hiên thản nhiên nói, không che dấu được sự khinh bỉ và châm chọc, đem sự phẫn nộ trong lòng áp chế đến mức thấp nhất. Hắn khắc chế vì sự ghen tỵ và bất an không ngừng khiến hắn run rẩy, hắn muốn ổn định lại bản thân mình.
“Tiểu Hoa, em cứ lui ra trước đi” Ngọc Đường Xuân nhấc tay đem Tiểu Hoa giữ chặt, đẩy cô ra phía sau anh.
Sở Vân Hiên cắn môi, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm bàn tay đang lôi kéo Tiểu Hoa, không khí chung quanh càng trở nên lạnh lẽo hơn.
Bạch Tiểu Hoa nâng mí mắt lo lắng nhìn Ngọc Đường Xuân, đôi mắt tràn đầy sự xin lỗi.
“Thật xin lỗi, chuyện này vốn không liên quan gì đến anh nhưng lại làm liên lụy tới anh.”
Ngọc Đường Xuân khẽ cười, “Ngốc quá!” Vỗ vỗ đầu cô, đôi mắt tràn đầy yêu thương không hề che dấu.
Môi của Sở Vân Hiên lúc này đã bị hắn cắn nát, máu nhè nhẹ chảy ra, khiến người ta nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mot-cuc-cung-va-bon-baba/2008030/quyen-1-chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.