Chương trước
Chương sau
Bốn nhà Diệp - Vương - Tằng - Khang đều đến đông đủ. Hơn nữa trừ bỏ lão gia chủ, cơ hồ đều là những nhân vật trung tâm.

Nói đúng hơn là, phụ nữ nhiều hơn đàn ông. Liếc nhìn một cái, xanh xanh đỏ đỏ, thật là náo nhiệt.

Sở Vân Hiên từ khi vào cửa, ánh mắt ôn hòa đã thay đổi, lộ ra khí phách lạnh lẽo, nghiễm nhiên là bộ dạng cao ngạo đứng trên mọi người.

Bạch Tiểu Hoa nhìn sự châm chọc trong mắt những người này, vẫn không ngừng cười. Trong lòng sáng tỏ -

Xem ra bọn họ đến lần này là để ra oai với mình đây mà.

Sở Vân Hiên cũng mặc kệ những người này có chủ ý gì, cũng không quan tâm Bạch Tiểu Hoa có đồng ý hay không. Cánh tay mạnh mẽ ôm lấy eo thon mềm mại tinh tế của cô, nhẹ nhàng kéo, giai nhân liền rơi vào lòng ngực, ổn định ngồi trên hai chân hắn.

Thân mặt khăng khít tới cực điểm.

“Không biết bốn vị gia chủ hôm nay đến Thiên Long Hội có chuyện gì sao?” Ngoài tươi cười, trong mắt lạnh lẽo.

Bạch Tiểu Hoa đương nhiên không đoán được hắn sẽ làm vậy, xấu hổ một hồi. Cô cũng biết mình không thể lui về phía sau, nên cũng thuận theo hắn, đúng lúc có thể thưởng thức vẻ mặt của nhóm phụ nữ này, hết đỏ trắng lại biến xanh, quả thật đẹp mắt.

“Sở tiên sinh, đây là hội nghị của chúng ta, không nên để người không liên quan tham dự chứ?” Người đầu tiên không nhịn được là lão gia tử của Vương gia – Vương Bá. Sở Vân Hiên làm trò trước mặt nguyên lão bọn họ, cư nhiên mang theo một cô ả không rõ lai lịch đến không nói, lại còn cố ý hành động như vậy, đây chẳng phải là không nể mặt họ sao? Trong lòng ai cũng hiểu rõ, hôm nay kéo tới đây mục đích chủ yếu chính là chuyện cưới xin.

Hành động của Sở Vân Hiên nói rõ là hắn cố ý làm khó dễ, cự tuyệt hôn nhân.

“Người không liên quan? Ông nói cô ấy sao?” Sở Vân Hiên chỉ chỉ người ngồi trên người mình cắn hạt dưa, Bạch Tiểu Hoa, nói “Cô ấy chính là cán bộ trung tâm của Thiên Long Hội, chủ tịch y sư của sở y dược. Sao có thể không liên quan? Nếu nói đến không liên can thì, các vị gia chủ cũng thật lạ, cư nhiên dẫn theo nhiều người rảnh rỗi như vậy đến chiếm vị trí, hay là có ý kiến gì với Thiên Long hội?”

Cười lạnh.

Kiềm chế không được sao?

“Cho dù là cán bộ, nhưng vẫn là người ngoài. Người hôm nay lão phu mang đến là là nhân vật chủ yếu trong gia tộc, không phải là người Hoa thần y này có thể so sánh.” Khang Phúc Sinh của Khang gia nói.

Bạch Tiểu Hoa nghe vậy không vui, qua đầu hỏi “Em (Chỗ này diễn kịch nên xưng hô cho ngọt chút) đối với anh là người ngoài sao?”

Sở Vân Hiên cười nhẹ, cưng chiều nhéo nhéo tay nhỏ của cô” Đương nhiên không phải, em là người phụ nữ của anh.”

Mà giọng điệu của hắn vô cùng tự nhiên thoải mái, như đang nói chuyện thời tiết. Trong lúc hai người phối hợp hành động, cũng không phải hoàn toàn ngụy trang. Vẻ mặt đầy tình yêu và quyến luyến kia cũng không phải là đùa giỡn.

Mấy ông lão kia cũng không nhịn được rồi.

Qua nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên Sở Vân Hiên công khai chuyện mình có phụ nữ.

“Khang gia chủ, chú ý lời nói của ông. Nơi này là Thiên Long hội, nữ nhân của ta nếu như là người ngoài, vậy các vị đang ngồi đây tính là gì?” Sở Vân Hiên tay không nhanh không chậm gõ gõ bàn, mắt phượng lạnh như băng.

Ánh mắt lạnh lùng bắn về phía những người bên dưới.

Người phụ nữ của hắn, chính là người cao quý đắt giá nhất thế gian, khi nào đến lượt mấy thứ bỏ đi này nói này nói nọ.

Bạch Tiểu Hoa hơi sửng sốt, hình như không nghĩ rằng Sở yêu tinh sẽ nói ra những lời không nể mặt nhưu vậy.

Bốn vị gia chủ cũng coi như là người đã trải qua sóng to gió lớn, tuy rằng sắc mặt hiện tại không thể nào đẹp, nhưng cũng nhẫn nại. Ngược lại đám đệ tử tuổi trẻ bên dưới, nhất là đàn ông, lại đem bất mãn của mình bùng nổ. Vẻ mặt bọn hắn nhìn về phía Sở Vân Hiên là tràn ngập phẫn nộ cùng không cam chịu.

Sở Vân HIên hoàn toàn không để họ vào mắt, ngược lại lạnh lùng nói. “Nếu tôi đã nói rõ ràng, chư vị cũng đừng dài dòng gì nữa, nói thẳng vào chủ đề đi, đừng lãng phí thời gian.” Trong giọng nói hắn đã không còn kiên nhẫn.

Vương gia cùng Khang gia liếc nhau, cuối cùng cũng là Tằng gia lão gia tử mở miệng.

“Thiên Long Hội từ khi thành lập tới nay vẫn luôn duy trì quan hệ thông gia với bốn nhà chúng ta, mà ngay cả gia chủ tiền nhiệm của Sở gia cũng cưới người của Diệp gia.”

Sở Vân Hiên mỉm cười, đôi mi thanh tú nhếch lên, hỏi ngược lại “Thì sao? Ông là muốn nói, Sở Vân Hiên tôi cũng phải chọn lựa người trong tứ gia các người?”

Tằng lão gia tử gật đầu “Đúng vậy.”

Bạch Tiểu Hoa nhịn không được, phì một tiếng bật cười.

Điều này khiến mọi người bất mãn, ánh mắt nhìn cô cũng ẩn chứa sát khí dày đặc, nhất là phụ nữ.

Ngược Lại, Diệp Đan Phượng mặt vẫn là không chút thay đổi, có vẻ mười phần nhàm chán. Nếu không phải là nghịch di động thì là sửa móng tay, một bộ dạng không liên quan tới mình. Nghe được tiếng cười của Bạch Tiểu Hoa, cô ta mới ngẩng đầu lên nhìn cô, nhưng cũng không mang theo ý hận thù như những người khác mà chỉ là ý tứ tìm tòi nghiên cứu.

Bạch Tiểu Hoa không nhìn lầm. Diệp Đan Phượng này giống mình, là tới xem kịch vui.

Diệp gia từ đầu tới cuối không nói gì. Bởi vậy có thể thấy được, bọn họ có lẽ không chung ý tưởng với ba nhà kia.

Bạch Tiểu Hoa nhìn Diệp Đan Phượng như có điều suy nghĩ.

“Không có quy củ, hừ!” Vương Bá hừ lạnh nói.

“Con nhóc, cô cười cái gì?” Khang lão gia tử hỏi.

Bạch Tiểu Hoa lắc đầu “Không có gì, chỉ là cảm thấy các ông giống như gian thần thời cổ đại, Vân Hiên là hoàng đế, sau đó bị các người hợp sức bức vua thoái vị.”

Ý tứ rất đơn giản, chính là Sở Vân Hiên căn bản không muốn cưới cháu họ cháu gái gì đó của các người, nhưng các người mặt dày cứng rắn bắt ép hắn, còn liên hợp tạo áp lực, thật không có nghĩa khí!

“Con nhỏ đê tiện, nơi này có chỗ cho cô nói chuyện sao!” Cô ả đang nói này khuôn mặt xinh đẹp, thoạt nhìn dịu dàng động lòng người. Nhưng tính tình quá nóng nảy, rất không tương xứng với diện mạo.

Bạch Tiểu Hoa cũng không giận, thản nhiên nói “Cô gái này diện mạo hiền lương thục đức, thực ra là đanh đá buông thả, không coi ai ra gì. Bà đây không thích.”

Sở Vân Hiên cười thật xinh đẹp, ánh mắt nhẹ nhàng đảo qua người cô gái kia, lạnh lùng nói “Vợ tôi đã chán ghét cô, lần sau còn dám xuất hiện, tôi đánh gãy chân cô.”

“Vân Hiên ca ca, anh sao vậy? Anh vì con nhỏ này mà phát điên rồi sao? Cô ta có gì tốt, không phải chỉ là một người đàn bà dâm đãng bị người khác dùng qua sao?” Gương mặt người nói rất quen, cô ta từng đến tìm Bạch Tiểu Hoa.

Bạch Tiểu Hoa nhìn Vương Lam Nhân bởi vì tức giận mà hai má đỏ ửng. Thật sự là tuổi trẻ nha, thanh xuân hoạt bát như thế, khuôn mặt mới 19 tuổi non nớt như thế, nhưng trong mắt cô ta lại tràn ngập sự độc ác và ghen tị.

Nụ hoa còn chưa nở mà bên trong đã bắt đầu hư thối.

“Cô gái này diện mạo đáng yêu khiến người ta yêu thích, nhưng lại là một đứa nhỏ không có đầu óc. Dốt cũng phải có mức độ, bà đây dù là người đàn bà dâm đãng thì cũng là Sở Vân Hiên dùng qua, hắn muốn tiếp tục dùng hay không thì liên quan gì tới cô?”

Sở Vân Hiên lạnh lùng nhìn Vương Lam Nhân một cái. Đôi mắt phượng hẹp dài hiện lên sự chán ghét cùng phẫn nộ không chút che dấu, thậm chí còn muốn giết cô ta. (D nghĩ con này bị Hiên thù chắc rồi, vì khuyết điểm lớn nhất của Hoa là đã từng qua lại với quá nhiều người == )

Vương Lam Nhân bi ai nghĩ, đây là Vân Hiên ca ca cô từng quen sao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.